Lối về

Tuyền vẽ ra một viễn cảnh tương lai như lời Mạnh hứa hẹn. Rằng năm sau anh về, hai người sẽ chắp nối chuyện tình hai mươi năm trước, sẽ cùng nhau rong ruổi khắp nơi, sẽ được anh ôm chặt trong cơn se sắt lạnh của gió cao nguyên và môi sẽ quấn vào nhau cho thỏa nỗi nhớ nhung... – Truyện ngắn của Nguyễn Hữu Tài

Bước xuống taxi, Tuyền vào quán, đi thẳng ra ngoài bãi. Cô gọi trái dừa tươi, liếc vào điện thoại rồi thở dài, nhìn ra biển.

Sáng mùng bốn Tết, Louisiana Brewhouse vẫn đông như mọi khi. Nơi đây dẫu thức ăn, nước uống khá mắc nhưng đã trở thành điểm đến lý tưởng cho hàng nghìn du khách. Ngày nắng đẹp, những chiếc ghế bố dưới hàng dù rơm được người ta thuê sạch. Nắng Nha Trang luôn khát cháy, thích hợp cho khách Tây nằm dài nhuộm da thành màu nâu bóng nhẫy.

Dưới bóng dừa cao vút, Tuyền căng ngực hít vị mặn của biển, rong rêu và cát trắng. Cô yêu thành phố này hơn bao giờ hết, luôn xem nó như một phần cơ thể mình. Mỗi lần chán nản, không muốn đối diện với ký ức buồn, muốn chạy tới một nơi lạ xa, Tuyền lại quay quắt nhớ sóng và gió, vội tất tả trở về, ngồi góc này, tìm chút bình yên trong tâm hồn đầy bão nổi.

Tin nhắn báo đã đọc lúc bảy giờ ba mươi ba phút. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng vẫn không một lời hồi đáp.

Giờ này Mạnh đang làm gì ở Philadelphia? Chắc đã ăn xong bữa tối, đang phụ cô vợ hờ không hôn thú dọn dẹp nhà cửa, chơi đùa với con, rồi cả ba chuẩn bị lên giường ôm nhau ngủ. Anh mặc áo màu gì? Có choàng chiếc khăn trắng mình đan gửi qua hay đã quăng nó vào một xó? Bận rộn thế thì làm gì có thời gian nhớ tới mình cơ chứ? Vậy mà mình ngồi đây nghĩ tới sự êm ấm của người ta rồi thấy tủi, thấy đau. Không ai khùng hơn mày hết Tuyền à.

Cuộc sống của Tuyền có lẽ đã bình yên hơn, thảnh thơi hơn và biển Nha Trang sẽ êm ái hơn nếu ngày kia cô không tò mò chơi Facebook. Minh một hai lôi cô vào trang lớp C1 để tìm gặp bạn bè cũ, coi mấy tấm hình đầu xù, tóc rối như con điên hai mươi năm trước ra sao. Và Tuyền gặp lại Mạnh, anh chàng lớp phó học giỏi, ốm như cây sào, giọng nói trầm ấm. Bao ký ức phút chốc ùa về như dòng suối mát, ngày hai đứa ngồi cùng bàn, về chung lối, chia nhau từng miếng bánh, ly chè.

hoavan_truyen

Ngày ấy, Tuyền thầm thích anh với chút ngưỡng mộ, tôn sùng, nhưng đó là tình cảm học trò lặng lẽ, dịu thầm chứ không ồn ào và sôi động như lớp trẻ bây giờ. Chẳng biết Mạnh có tình ý gì với cô không, nhưng Tuyền cảm nhận được chút dịu dàng trong từng cử chỉ ân cần.

Một ngày Mạnh không đến lớp. Một tuần Mạnh không đến lớp. Hai tuần Mạnh không đến lớp. Mọi người râm ran đồn anh vượt biên, lênh đênh trên con tàu cá tìm đời sống mới. Tuyền lặng lẽ khóc cho mối tình đầu chưa chớm nở đã vội úa tàn. Hai mươi năm nay, đôi lần Tuyền vẫn hay tự hỏi không biết Mạnh hiện đang ở đâu? Đã an nhiên cuộc đời ấm áp ở xứ lạ quê người hay lang bạt đâu đó trên đất nước này khi vượt biên không thành, vào tù, ra khám hoặc đã bỏ mình giữa trùng khơi bát ngát. Thoắt nhớ, thoắt quên, bóng dáng Mạnh cũng mịt mờ như phố phường ngày sương giáng.

Thế nên lúc gặp anh trên Facebook, Tuyền bủn rủn chân tay, mừng như nhặt được vàng. Cô nhắn tin cho anh và chưa đầy một ngày sau, Mạnh trả lời lại. Hai mươi năm dâu bể mà ngỡ như mới hôm qua.

Anh vượt biên. Sau cả tuần lênh đênh trên biển. Đói, khát, mệt lả người, ranh giới giữa sự sống và cái chết mỏng manh như hơi thở, chỉ cần cơn gió nhẹ thổi qua là trăm người sẽ thành những linh hồn xấu số giữa trùng dương sóng dữ. Tất cả chỉ biết phó mặc số phận cho trời. Và trời không phụ lòng người, tàu của anh được một tàu chở hàng cứu thoát. Mất hơn hai năm sống trong trại tị nạn ở Hồng Kông, anh sang Mỹ, lang bạt từ Tây sang Đông, Nam xuống Bắc, từ California tới Minnesota, rồi Texas, Maryland, Wyoming, Vermont và cuối cùng dừng lại ở Philadelphia.

Cuộc hành trình hai mươi năm đăng đẵng được anh gói gọn trong một ngày. Tuyền say mê theo bước chân anh trên những ngả đường Mỹ quốc, thót tim theo cuộc sống nổi trôi, rày đây mai đó và cười hạnh phúc trước sự thành đạt của anh. Mạnh đã trải qua vài mối tình với các cô gái Việt, Mỹ, Phi, rồi cũng một mình đơn lẻ. Cách đây hai năm, trong một lần sang California thăm người quen, anh gặp người bạn cũ. Gá nghĩa, sinh được một thằng bé kháu khỉnh, chứ chẳng hôn thú gì cho mệt.

Tuyền òa khóc. Nước mắt nước mũi lăn dài như ngày biết tin anh đi vượt biên mà không lời nhắn gửi. Khóc như cô gái mười tám quay quắt với mối tình đầu chưa thổ lộ đã dở dang. Sao hoàn cảnh anh giống mình đến thế? Sao cả hai phải chấp nhận với người không tình cảm. Tại sao hai đứa không tìm đến nhau để hàn gắn những êm đềm ngày xưa đã mất?

Những cuộc gọi đường dài, tin nhắn ngọt ngào kéo hai người xích lại gần hơn. Khoảng cách nửa vòng trái đất không là gì cả. Lúc nào Tuyền cũng thấy Mạnh ở cạnh mình, vỗ về, an ủi, được anh yêu thương và chiều chuộng. Năm sau Mạnh sẽ về. Anh sẽ dắt cô đi Hà Nội, Sa Pa, Hạ Long, rồi vô Sài Gòn, Cần Thơ, Cà Mau, lên tận cao nguyên Đà Lạt. Sẽ cùng đi giữa cánh đồng dã quỳ vàng rực rỡ, được anh ôm chặt trong cơn se sắt lạnh của gió cao nguyên và môi sẽ quấn vào nhau cho thỏa nỗi nhớ nhung.

hoavan_truyen

Mười bốn năm nay, cô coi Tuấn như một ân nhân hơn là một người chồng chia ngọt sẻ bùi. Cái ơn anh bỏ tiền cứu gia đình cô qua cơn hoạn nạn Tuyền vẫn chưa quên. Ngày về làm vợ anh, người có lần cô gọi bằng chú vì sự chênh lệch mười bảy tuổi, cô từng nói thẳng, đó là sự trả ơn trả nghĩa, em sẽ thay người vợ vắn số nuôi bé Khả nên người và sẽ ra đi khi tìm được tình yêu mới. Tuấn gật đầu chấp nhận, bởi anh nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Một khi đã là vợ chồng ăn đời ở kiếp, sự ngọt ngào, lo lắng của anh sẽ làm nảy sinh tình cảm và chuyện đâu cũng vào đấy cả thôi.

Tuấn đã lầm. Sự gần gũi chiếu giường, chung đụng mâm chén vẫn không lay chuyển được trái tim của Tuyền. Nó vẫn trơ trơ như ngày cô bước vào nhà và Khả đưa mắt ngó với cái nhìn lạ lẫm. Khi mang thai Quân, cảm giác ái ân trong Tuyền cũng nguội lạnh dần. Quân mười tuổi, đồng nghĩa với hơn mười năm nay, phòng ai nấy ngủ, việc ai nấy lo, mạnh ai nấy sống.

Tuyền vẫn cho mình là con đàn bà đốn mạt bởi chẳng mang lại chút hạnh phúc nào cho anh, chẳng ngọt ngào như một người vợ chiều chồng. Thà anh chửi bới, đánh đập, Tuyền sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Đằng này Tuấn vẫn từ tốn làm tròn trách nhiệm của người chồng, người cha, về nhà đúng giờ cơm tối. Gần sáu mươi, nhưng nhu cầu tình dục của Tuấn đâu thể nào biến mất. Đôi khi nghĩ tới cảnh anh đè nén ngọn lửa ngùn ngụt cháy mỗi ngày làm Tuyền phát hoảng.

Nhiều lần Tuyền đề nghị chia tay. Cô sẽ ra đi, không cần bất cứ thứ gì ngoài Quân. Hai mẹ con sẽ gầy dựng lại cuộc đời, Tuyền sẽ để anh tự do tìm một người đàn bà anh yêu (tất nhiên cô ấy cũng yêu anh) về làm vợ. Đổi lại chỉ là cái lắc đầu lạnh lùng của Tuấn. Anh vẫn cần có Tuyền và Quân, Khả cần một người mẹ.

150119_story_loive_01

Minh đến. Chân ở đầu quán mà tiếng nói đã vọng ra đến tận nơi Tuyền ngồi.

–  Ê con điên. Bệnh tật hay sao mà mặt mũi bơ phờ thấy ghê vậy?

–  Đâu có, tao vẫn bình thường.

–  Dẹp cái mặt đưa đám này đi. Tết nhất đó nhen. Uống lẹ giùm tao cái rồi còn đi họp lớp.

–  Mày đi một mình đi, tự nhiên tao thấy không có hứng.

–  Hứng với chả thú? Muốn tụi nó chửi cho tà đầu hả? Sao, chuyện gì, nói tao nghe coi?

–  Trăng sao gì? Nỗi buồn tiền mãn kinh đó mà.

–  Mãn cái đầu mày. Nhìn tao nè, hừng hực phát ham. Chuyện Mạnh phải hông?

Chẳng gì có thể giấu được cắp mắt hí của Minh. Tuyền nhoẻn miệng cười, ờ, cứ cho là vậy.

–  Tao đã nói hàng trăm lần với mày rồi, thời buổi này mà còn yêu qua mạng thì chết mất. Mày cũng đâu phải con gái mười chín đôi mươi mà nhắn tin nhớ nhung mỗi ngày qua Skype, Facebook. Tỉnh hồn lại giùm tao đi. Hai chục năm nay mày có gặp Mạnh đâu mà biết tâm tính ra sao. Hồi đó lão hiền lành thiệt nhưng lỡ giờ đổi tánh, thành phường đầu môi chót lưỡi, mèo mả gà đồng thì sao?

–  Nói đủ chưa?

–  Chưa.

–  Vậy nói tiếp đi. Ồn ào như mụ bán cá.

–  Thân thiết tao mới nói vậy, còn không hả, đây không có rảnh mà hao hơi tổn tiếng nhé. Mà thôi, nói cũng bằng thừa. Mày nhiễm độc hoa tình hay bị hắn bỏ bùa mê thuốc lú rồi. Muốn làm gì thì làm.

Tuyền đang muốn yên ổn một mình tự nhiên con bạn chạy tới làm mất hứng. Mà con nhỏ này nói đâu có sai, thốt câu nào đúng hết câu đó. Tuyền chột dạ, không lẽ mình nhiễm hoa tình thiệt nên mới dính vô cái lưới nhện rối nùi như canh hẹ. Chỉ cần một mồi lửa, đúng rồi, một mồi lửa bừng bừng, mình sẽ thoát khỏi cái đống tơ vò này. Mà lửa gì có sức mạnh siêu nhiên bây giờ? Tuyền chẳng kịp cản ngăn, Minh đã kêu phục vụ tính tiền, lôi cô ra xe để chạy tới nhà Lam họp lớp.

hoavan_truyen

Hồi chia tay, lớp quyết định chọn mùng bốn Tết làm ngày họp mặt ôn lại kỷ niệm xưa. Có năm hai chục đứa, có năm ế chưa tới mười mạng. Nhưng kệ. Có nhiêu họp nhiêu chứ bỏ lại thấy buồn. Nhiều khi mấy đứa ở Anh, Mỹ cũng ráng bon chen Facetime, Skype về góp mặt cho vui. Hầu như đứa nào cũng thành đạt, ra dáng ông này bà nọ, nhà cao cửa rộng, xe hơi đời mới quá trời. Có đứa lên sui gia, làm ông nội, bà ngoại đạo mạo ghê lắm. Vậy mà tụ lại, ba bốn câu xã giao, là bắt đầu la hét, ồn ào như cái chợ chồm hổm. Chuyện nhỏ, chuyện to năm nảo năm nào cũng lôi ra kể lể.

–  Ăn đi, ăn cho tràn họng đi mấy con quỷ. Tao trúng số ba chân nên đãi tụi bây một bữa. Năm nay khỏi hùn hạp gì nhen.

–  Thích vậy? Sao không nói sớm để tao dẫn chồng con tới ăn cho đã.

–  Chồng con chi ít vậy con ranh, dẫn cả dòng họ mày tới có sướng hơn không?

–  Tí nữa đi karaoke mày bao luôn hông?

–  Chuyện nhỏ. Tao bao ăn, bao hát, nhưng không bao ôm đâu. Cái đó tự lo.

–  Thôi, toàn một lũ thờ bà. Ôm xong có nước về quỳ gối xơ mít, úp mặt vô tường.

Tuyền cười điên dại trước miệng mồm của lũ bạn ôn dịch này. May mà hồi nãy Minh lôi cô đi, chứ không lại tiếc hùi hụi.

–  Ủa Diễm, tao nghe đồn mày có gì gì với Mạnh còi hả?

–  Mạnh còi nào mậy?

–  Thì thằng Mạnh ốm như cây sào, lớp phó học tập đó.

Tuyền giật mình cái tưng khi nghe nhắc đến “người trong mộng”.

–  À tao nhớ thằng quỷ ốm đói đó rồi. Hồi đó nó vượt biên qua Mỹ, hai mươi năm nay không thấy tăm hơi, tưởng chết ở đâu rồi chứ.

–  Miệng mồm mày ăn mắm ăn muối quá. Tết nhất đó con. Tu bớt đi để đức lại cho con cháu.

–  Mà gì gì là gì gì hả? Con Diễm nói tao nghe coi.

Phía đối diện, Diễm đỏ mặt, cúi gằm. Gần bốn mươi nhưng vẫn duyên dáng và thẹn thùng như gái mới lớn.

–  Có gì đâu? Thì lão nhắn tin, bảo thương tao từ năm lớp mười. Hai mươi năm không gặp, hổng ngờ tao vẫn còn trẻ đẹp như xưa. Lão bảo đầu năm sau về thăm tao rồi tính tiếp. Mà lão có vợ rồi mày ơi, không cưới hỏi nhưng có một đứa con. Góp gạo thổi cơm chung chứ không có tình nghĩa chi hết.

Giọng nói chua lè của Diễm, tiếng cười la rần rần của bè bạn làm Tuyền bủn rủn chân tay. Biết có chuyện chẳng lành, Minh lật đật quay qua, nắm tay Tuyền, kề tai hỏi nhỏ: “Có sao không? Về, về, tao dắt mày về nhen”. “Có thiệt thế không Minh? Diễm có nói xạo không? Tao… tao… chết mất Minh ơi”.

Tuyền cáo mệt, lảo đảo đứng dậy, tai ù đi không còn nghe được tiếng hỏi han, lo lắng của lũ bạn. Minh lật đật chạy theo, bảo để đưa cô về, nhưng Tuyền nhất quyết không chịu.

Tuyền lên taxi. “Đi đâu hả chị?”. “Biển”. Cô nói được một từ duy nhất rồi ngả đầu lên ghế, nhắm nghiền mắt. Trước mặt Tuyền mọi thứ tối đen như đêm ba mươi. Nhưng đó không phải là đêm sâu u ám, cũng không phải khoảng trống mênh mông mờ mịt, mà là một lỗ đen to ngòm, thăm thẳm giữa vũ trụ. Và cô như ngôi sao không còn ánh sáng, yếu ớt trôi vào lỗ sâu hun hút. Gạt lừa tôi làm gì? Sung sướng lắm phải không? Anh đã quá thành công trong ván cờ này rồi đó.

–  Tới nơi rồi chị.

Biển, đúng là biển của mình rồi.

Tuyền mở mắt. Cô ngửi được vị mặn của sóng, tiếng hải âu gọi bầy và những hạt cát li ti bay vào mắt. Tình yêu bỏ rơi cô. Sự sống bỏ rơi cô. Chỉ có biển vẫn thủy chung nằm đó, ấm áp đưa mắt dõi nhìn, sẵn sàng ôm Tuyền vào lòng, cất lời ru dịu ngọt.

Xảo trá. Tất cả chỉ là lớp đường mật ngọt, phết lên miếng bánh ôi thiu lâu ngày không ai nhòm ngó tới. Tại sao mình lại cả tin như vậy? Sao mình dễ dàng đặt trọn lòng yêu một người hai mươi năm chưa gặp? Tại sao bốn mươi rồi mà còn dại dột như đứa con gái chập chững vào đời?

Biển vẫn rì rầm. Bãi cát trắng phau đang ôm con sóng bạc đầu ùa vào tình tự. Chung quanh Tuyền im ắng lạ, nhưng sao cô thấy mây xám phủ đầy trời, giông gió đang thét gào, tru réo. Hình như có trận cuồng phong sắp tràn vào bờ, cuốn mọi thứ đi phăng phăng không cản nổi. Sóng, sóng, mày vào đây đi, lôi tất cả ra khơi đi. Sóng ơi…

Tuyền ơi, mày có còn là con người nữa không? Mày có đầu óc để suy nghĩ hay không? Tại sao lại chui đầu vào một cái hang thẳm sâu không lối thoát? Tại sao vứt bỏ mọi thứ để chạy theo một ảo ảnh?

Cô không cảm nhận được cử động của đôi tay lẫn bàn chân mình. Máu đang ngừng chảy. Hàng tỷ tế bào đang dần chết lịm. Hình như sự sống đang dần dần bỏ rời cơ thể. Tuyền thấy mình nhẹ như bọt biển, bồng bềnh, lâng lâng trôi chầm chậm. Cô nhắm mắt, lặng im trên mặt nước. Vài phút nữa thôi, mình sẽ không bao giờ trở dậy. Những đớn đau, muộn phiền của cuộc đời này sẽ tan ra thành nghìn mảnh vụn, hòa vào dòng nước mặn, cuộn trào về muôn hướng khơi xa. Chết. Trong đầu cô lúc này chỉ quanh quẩn một từ duy nhất. Chết. Sống để làm gì khi người mình đặt trọn niềm tin yêu lại đang tâm lừa dối? Rồi ngày mai hay ngày mốt, sẽ phải đối diện với sự thật trước mắt như thế nào cho bình thản với lương tâm?

 hoavan_truyen

Chiều xuống dần. Mặt trời tìm về phía dãy núi xa, phủ lên Nha Trang lớp màu đỏ vàng, óng ả. Tuyền nằm im như tượng đá. Từng lớp sóng vỗ nhẹ vào bờ, chạm vào người cô.

Lạnh quá!

“Mẹ đang ở đâu? Về ăn cơm với con đi. Ba đi nhậu với bạn, còn chị Hai đi chơi chưa về. Nhà vắng teo”.

Tuyền sực tỉnh, tin nhắn của Quân níu cô về với thực tại. Về, về với con. Ít ra mình còn một mái ấm để quay về, còn một người ngóng trông mỗi bữa. Vẫn còn một người chân thành đêm đêm ở bên cô. Đúng rồi, chỉ có gã trai ấy không bao giờ phản bội Tuyền như những gã đàn ông khác, sẽ chẳng bỏ rơi cô chạy theo một bóng hình xa lạ, ít nhất trong lúc đớn đau này.

Tuyền đứng dậy, phủi những hạt cát trắng phau bám trên quần, lê từng bước nặng nhọc về phía phố phường nhộn nhịp. Sau lưng Tuyền, sóng len lén chồm lên bờ, tung bọt trắng xóa, ôm trọn dấu chân cô, cuốn ra ngoài biển cả. “Mọi chuyện rồi sẽ qua”, Tuyền tự nhủ.

Truyện ngắn của Nguyễn Hữu Tài – Theo Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua