Hoa trong vườn tỏa hương

Anh luyến tiếc mối tình với Lan. Anh ngã quỵ khi Lan ra đi mà không nhận ra một tấm chân tình luôn ở bên cạnh mình... – Truyện ngắn của Đào Thu Hà

Trái với khung cảnh náo nhiệt, tưng bừng bên nhà hàng xóm, bên này, anh ngồi im lặng trong bóng tối. Những tiếng chúc tụng, tiếng cụng ly, tiếng đàn hát đầy phấn khích vọng sang khiến anh có cảm giác tất cả mọi người đang cầm dao khứa vào lòng anh những vết cắt sắc ngọt, đau đớn. Anh đóng cửa lại, nhưng những ô cửa đóng kín chỉ ngăn được ánh sáng chứ không ngăn được âm thanh. Giá như anh có thể gào thét hay chí ít là lặng lẽ rơi nước mắt để cho lòng vơi bớt đớn đau. Cứ như thể nước mắt anh đã cô lại thành một khối đặc quánh, không thể thoát ra được.

Có tiếng kẹt cửa. Anh ngẩng đầu, nhìn lên. Ánh sáng lọt vào theo cánh cửa dần hé mở khiến anh lóa mắt. Giọng cô dịu dàng:

– Người ta sắp rước dâu rồi, anh nhất định không qua sao?

Anh lắc đầu. Hai cánh tay buông thõng bất lực. Cô quay đi, giọng nghèn nghẹn:

– Anh tiễn Lan đi. Biết bao giờ mới gặp lại. Chẳng gì…

Cô bỏ lửng câu nói, để lại anh với những trống rỗng vây quanh. Có tiếng xe ô-tô dừng ở đầu ngõ. Tiếng cười nói chúc tụng, rồi bánh xe lăn xa dần. Anh như bừng tỉnh, chạy theo. Chiếc xe đã đi xa, chỉ còn đám bụi phía sau bốc lên mù mịt. Trái tim anh như bị ai bóp nghẹt. Tháng ngày yêu thương đã vĩnh viễn trôi xa. Người con gái anh yêu mãi mãi tuột khỏi tầm với của anh.

hoavan_truyen

Sau đám cưới Lan, anh ngã quỵ. Trong những cơn sốt mê man, anh thấy Lan quay về, cầm tay anh bước trong khu vườn thơ ấu. Trong ánh nắng xanh ngắt hắt lên những vòm lá, nụ cười của Lan mát lành như những hạt mưa rào đầu mùa hạ. Anh cúi xuống, hôn lên mái tóc dài đen mượt. Đôi môi chưa kịp chạm xuống suối tóc, Lan bỗng nhiên tan biến như ảo ảnh. Hoảng hốt, anh gọi tên Lan. Chỉ có tiếng gió vọng lời anh lại. Anh giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi vã đầy trán.

Cô ngồi bên giường, dịu dàng cầm chiếc khăn thấm mồ hôi trên trán anh, nhỏ nhẹ:

– Anh mơ gì mà la hét ghê quá. Chắc vì sốt cao. Anh cố ngồi dậy ăn cháo đi. Ăn cháo rồi mồ hôi toát ra sẽ nhẹ nhõm hơn.

Anh không đáp, lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ.

Khu vườn im lặng. Chỉ có nắng nhảy nhót trên từng tán lá. Nụ cười của Lan như vẫn còn thấp thoáng đâu đó. Cô dõi mắt nhìn theo anh. Anh không quay lại nhìn cô nên không thấy nỗi buồn kín đáo trong mắt cô:

– Người đi cũng đi rồi. Anh phải tự lo cho mình chứ.

Anh quay lại. Giọng nói tự nhiên trở nên cáu kỉnh:

– Em coi thường, thương hại tôi lắm đúng không?

Cô lắc đầu, nhưng chính vẻ nhu mì của cô lại khiến anh nổi giận:

– Em đi về đi. Tôi không cần ai thương hại tôi hết.

Khi tiếng bánh xe nghiến vào sỏi đá lọc cọc vọng từ sân nhà bên cạnh sang, anh mới thấy hối hận vì thái độ của mình. Anh định đứng dậy, gọi cô, nhưng dường như sức lực của anh đã biến đi đâu hết. Cả cơ thể anh uể oải, mệt mỏi. Cơn sốt chưa dứt khiến đầu óc anh cảm thấy choáng váng. Anh nằm phịch xuống giường, cay đắng.

hoavan_truyen

Nhà anh, nhà cô và nhà Lan nằm kế nhau. Ở gần nhau, cùng chung tuổi thơ bất hạnh như nhau nên cả ba thân thiết từ bé. Anh không có cha. Từ lúc anh còn đỏ hỏn trên tay, cha anh vì không chịu được cảnh nghèo khó đã nhẫn tâm bỏ mẹ con anh để theo người đàn bà khác.

Lan thì không có mẹ. Ngày Lan ra đời cũng là ngày Lan mồ côi mẹ. Cha Lan lấy vợ hai. Người vợ sau của cha không có con nhưng cũng chẳng vì thế mà dành tình thương cho Lan. Thay cho những lời âu yếm, quan tâm là những trận đòn thừa sống thiếu chết. Cha đi làm xa nên chẳng thể nào biết được những gì Lan phải chịu đựng. Mà nếu biết, có lẽ ông cũng chẳng thể làm gì. Ông nghiện rượu, có bao nhiêu tiền lại ném hết vào những cơn say. Họa hoằn lắm ông mới về nhà, mà cũng chẳng thấy lúc nào ông tỉnh.

Trong ba đứa, cô là người thiệt thòi nhất. Cha cô bị nhiễm chất độc da cam. Những người anh, người chị của cô ra đời không được mang hình hài của con người và không được sống làm người. Đến cô, cô có khuôn mặt xinh xắn, đủ tay đủ chân nhưng đôi chân lại không đi lại được. Cha cô phần vì bệnh tật, phần vì đau lòng trước bất hạnh của những đứa con mà qua đời. Mấy năm sau, mẹ cũng theo cha. Cô trở thành trẻ mồ côi từ lúc chưa đầy chục tuổi đầu. Từ ấy, cô sống với bà nội già yếu.

Từ thời thơ ấu, anh, cô và Lan đã quấn quýt bên nhau. Những lúc cô bị bạn bè trêu chọc, những lúc Lan bị đánh, những lúc anh bị ấm ức, cả ba lại trốn người lớn trong khu vườn nhà anh. Đó là một khu vườn rộng đầy cây ăn trái và quanh năm xanh tốt. Ở đó, Lan có thể thỏa sức khóc, còn cô mơ ước về một đôi chân lành lặn. Ở đó, anh có thể đấm đá vào những thân cây để trút bớt nỗi uất hận của mình.

Ba người bọn anh đã cứ hồn nhiên bên nhau như thế, cho đến khi anh ngỡ ngàng nhận ra Lan đã không còn là cô bé con còi cọc ngày nào mà thoắt cái đã trở thành một cô thôn nữ xinh đẹp. Anh yêu Lan. Tình yêu say đắm khiến anh không nhận thấy đôi mắt tròn to long lanh của cô từ ngày ấy bỗng trở nên thăm thẳm buồn khôn tả.

hoavan_truyen

Anh giật mình choàng tỉnh khi trời đã ngả về chiều. Những tia nắng cuối ngày còn sót lại hắt một vệt dài óng ánh trên những vòm lá rồi tắt hẳn. Bóng tối loang dần trong khu vườn. Không khí dịu mát. Anh cảm thấy cơ thể đã hồi phục lại đôi chút sức lực dù sự bải hoải vẫn chưa tan biến hết. Anh chống tay ngồi dậy. Làn gió dịu mát của ngày sắp đến đưa hương dìu dịu của khu vườn tràn vào căn nhà nhỏ. Anh cứ ngây người nhìn vào những mảng đen thẫm, những hình dáng kỳ dị mà bóng tối khoác lên cho từng thân cây, từng lớp lá cho đến khi cô dịu dàng lên tiếng mới giật mình sực tỉnh:

– Anh đã đỡ hẳn chưa? Em mang cháo qua cho anh.

Anh quay lại. Cô không có vẻ gì là giận hờn vì những lời anh nói lúc trưa. Vẫn nụ cười dịu dàng. Anh đưa tay đỡ cặp lồng cháo cô mang sang. Đầu cô nghiêng về phía anh. Mái tóc đen dài đổ về phía trước thoang thoảng hương hoa bưởi. Ký ức miên man lại đưa anh trở về những ngày xưa cũ.

Cô đưa tay đón lấy chùm hoa bưởi trắng ngần, đưa hương nồng nàn. Bên cạnh, Lan nhìn xa vắng:

– Người gì mà kỳ lạ. Hoa hồng, hoa lan không thích lại thích hoa bưởi, hoa chanh quê mùa.

Cô nhìn Lan, mỉm cười không nói, nâng niu chùm hoa trắng trên tay. Anh nhìn Lan, lòng trào lên những dự cảm xót xa. Điều anh dự cảm cuối cùng cũng thành sự thật. Lan phũ phàng vứt bỏ tình cảm giữa hai người, không chút luyến tiếc những kỷ niệm đẹp từng có để đi theo tiếng gọi giàu sang. Mặc cho anh níu kéo, thậm chí vứt bỏ cả lòng tự trọng của mình để cầu xin, Lan vẫn lạnh lùng chối bỏ.

Lan nói, cô không thể tiếp tục giống cha mẹ mình, cha mẹ anh, chấp nhận một cuộc sống nghèo khổ không có tương lai, lẩn quẩn trong cái vòng cực nhọc, tủi nhục. Lan đi, nhẹ nhàng như chưa từng có tình yêu sâu đậm với anh.

Hơi cháo đưa lên thơm lừng. Cô ngồi bên cạnh, trìu mến nhìn anh. Hương hoa bưởi từ trong vườn đưa vào nhè nhẹ. Anh cầm lấy tay cô. Cô giật mình rụt tay lại rồi quay xe đi về. Tiếng bánh xe nghiến trên sỏi đá. Anh nhìn theo. Vai cô run run. Hình như cô khóc.

Anh biết, cô mặc cảm về đôi chân tật nguyền của mình.

Anh vùng dậy. Cơ thể chưa khỏe hẳn hơi loạng choạng. Anh nghiến răng nén cơn choáng váng xuống rồi chạy theo cô. Anh muốn nói với cô rằng, anh sẽ đợi cho những tổn thương trong trái tim mình lành lại. Anh cũng sẽ đợi cô rũ bỏ những mặc cảm tự ti trong lòng mình.

Hoa đêm tỏa làn hương dịu mát bao quanh tâm hồn anh. Anh nghe trong trái tim như có một chồi cây vừa bật lên. Xanh biếc.

Truyện ngắn của Đào Thu Hà – Theo Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua