Ông Hà nhận được điện thoại của con gái từ trưa. Vân, con gái ông nói qua điện thoại rằng tối nay cô sẽ cho ông ba điều ngạc nhiên. Ông Hà chuẩn bị một bữa tiệc thật ấm cúng. Ông đã gọi người giúp việc mua đồ ăn tại một cửa hàng chuyên bán thực phẩm nhập khẩu từ Pháp, rượu vang loại ngon và hoa hồng trắng trang trí bàn tiệc.
Từ ngày ly hôn, ông không đi bước nữa, một mình gà trống nuôi con. Như để bù đắp, ông chiều con hết mực. Vân là một cô gái độc lập, mạnh mẽ, cá tính. Sở hữu gene di truyền của ông Hà, con gái ông theo đuổi ngành nghệ thuật. Hiện cô đang tham gia một dự án phim tại Singapore.
Nghe chuông cửa reo ông liền đi ra mở. Vân tíu tít ôm hôn ba. Qua lưng con gái, ông thoáng nhìn thấy gương mặt người thanh niên. Ông Hà có một chút ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên biến thành sự ngại ngùng khi anh ta hiện diện ở đây, ngay trên ghế, ngồi đối diện với ông. Ông rít một hơi thuốc, lấy tay bóp trán, cố giấu đi cái vẻ phân vân trong lòng.
Vân đang tự tay làm món salad. Cà chua thái nhỏ, trộn với tỏi tươi băm nhuyễn, dầu ô-liu và sốt caviar. Món ăn kèm với bánh mì. Vân đang làm với một thái độ thật vui vẻ, mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Điều gì khiến đứa con gái ông vui như vậy, phải chăng tình yêu? Để phá vỡ đi không khí hơi căng, ông định nói gì với chàng trai, định hỏi điều gì đó nhưng lại thôi. Ông sờ vào chai vang đang ướp trong xô đá, chai vang đã lạnh.
Chàng thanh niên chạy lại, thò tay lấy chai vang. Tay chàng trai chạm vào tay ông, như có luồng điện chạy từ bàn tay lên vai rồi lên ngực, ông đứng lên im lặng không nói. Chàng trai nhoẻn một nụ cười, hàm răng trắng phô ra lấp lánh dưới ánh nến vàng.
– Papa, để con mở cho!
Ba người nâng ly, tiếng thủy tinh chạm nhau lanh canh. Vân giới thiệu người thanh niên là Andy, bạn trai cô. Hóa ra đây là điều bất ngờ thứ nhất cô dành tặng ông. Trong lòng ông Hà nhen lên một cảm xúc khó tả. Đó là cảm xúc ghen tỵ với chàng trai này.
Vân luôn là đứa con gái bé bỏng của ông. Phức cảm này làm ông thấy khó thở. Lấy tay nới chiếc nơ bướm chấm bi trên cổ, ông chiêu một ngụm vang. Ông là một nhà tâm lý học, một tiến sĩ mỹ học, một nhà kinh doanh kỳ cựu. Ông có thể lý giải mọi cảm giác của mình, dù là những cảm giác bất thường nhất.
– Andy sẽ vào vai chính trong bộ phim của con đó ba.
Andy quay sang ôm người yêu, rồi hôn nhẹ má cô. Hành vi thật bình thường của mọi cặp yêu nhau, nhưng trước mặt ông Hà làm như ai thò tay vào ngực ông và bóp thật mạnh. Đang cắt xì-gà, ông lơ đãng làm dao cắt vô tay. Máy chảy lên khăn bàn màu trắng.
Ông Hà thấy choáng váng. Vân chạy lại hỏi rối rít, thò tay rịt máu. Ông la to đừng đừng, rồi lấy khăn ăn bịt vết thương và chạy vào trong nhà.
Ông Hà đứng trong toilet ngắm mình. Mồ hôi rịn ra trên trán. Một người hoạt ngôn, một diễn giả lại có ngày cực kỳ lúng túng. Ông nhổ nước bọt vào bồn rửa, lấy nước xả sạch, chỉnh lại tóc rồi bước ra. Người giúp việc đã thay khăn trải bàn. Vân nhìn ông Hà, rồi hỏi:
– Ba không được khỏe à?
Ông lắc đầu, rít điếu xì-gà thật mạnh. Hơi thuốc làm ông bình tĩnh đôi chút. Pâté gan ngỗng đã mang lên. Andy ăn thật ngon lành, chàng uống liên tục.
Vân kể: “Bộ phim nói về hai người yêu nhau, bị một tên khốn nạn chia rẽ. Họ cố gắng mọi cách để đến được với nhau.” Andy góp vô: “Bác có quan tâm đến phim ảnh không?”
– Mô-típ có vẻ quen thuộc nhỉ? Nhưng lâu rồi tôi không xem phim Việt Nam. Tôi không thích những câu chuyện chiến tranh cũ mèm. Phim tình yêu thì quá nhạt. Có những bộ phim muốn nói về ẩn ức lại diễn không tới, thành ra lợn cợn khiên cưỡng.
Vân ngồi mân mê tay người yêu, rồi bảo:
– Dự án này con tin chắc chắn sẽ thành công. Đây là một phim nghệ thuật.
Vân uống vào mấy ly, môi hồng lên. Cô lấy tay mâm mê những cánh hồng trắng. Andy cũng châm một điếu xì-gà, rồi nhả khói điệu nghệ. Không biết để lấy lòng hay khen thực sự, anh nói:
– Thuốc lá ngon lắm, xì-gà Cuba. Papa đúng là một gourmet.
Vân đi vào nhà, để lại hai người đàn ông đứng nói chuyện với nhau. Từ sân thượng của căn hộ penthouse ở tầng mười sáu nhìn ra phía sông, bạt ngàn những ánh đèn màu chiếu ra từ những chung cư cao cấp đắt tiền.
– Thành phố thật hoa lệ phải không? Hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo.
Ông Hà nhìn chàng trai, miệng nở nụ cười nhạt. Ông chỉ vào chỗ bóng đèn.
– Cậu thấy không? Những con thiêu thân, dù biết chết nhưng vẫn lao vào đèn.
Vân bước ra, tay bưng món tráng miệng. Cô nũng nịu nói với ba:
– Hai người không nói xấu gì con chứ?
Ba người lại thưởng vang tráng miệng.
Vân là nhà biên kịch. Cô gặp Andy vào một buổi chiều đi dạo công viên gần nhà. Sau mới biết anh là đồng hương, đang tham gia một lớp diễn xuất của các nhà sản xuất phim của Nhật tại Singapore. Trai tài, gái sắc. Họ hút vào nhau như mảnh nam châm khác dấu. Họ bàn với nhau về dự án phim. Vân nhờ tài sản của bố làm vốn, hợp tác với các bạn nước ngoài thực hiện dự án. Andy được mời thủ vai chính. Vân bảo:
– Chàng trai và cô gái yêu nhau. Họ thật đẹp đôi. Nhưng có một gã đàn ông bệnh hoạn, chuốc thuốc mê cho chàng trai rồi chụp ảnh. Sau đó họ chia tay nhau. Gã đàn ông khốn nạn đó đã đầu tư cho cô gái. Hắn là một tay ăn thịt người. Một kiểu Mã Giám Sinh hiện đại. Bán cô qua tay hết người đàn ông này đến người đàn ông khác. Hắn làm hư cô bằng rượu và ma túy tổng hợp. Cuối cùng cô trở thành gái điếm đứng đường ở Singapore.
Những tia chớp nhấp nháy phía trời Tây. Gió thổi làm những cây bàng Đài Loan khẽ vung vẫy lá. Đổi điếu xì-gà từ tay này sang tay kia, mồ hôi trong tay tứa ra, ông Hà ực nhanh một ly brandy. Vân quay sang Andy: “Đoạn kết thật tuyệt vời phải không anh? Cảnh chàng trai bất ngờ gặp lại người yêu ấy. Chàng trai chạy theo cô gái, trong mịt mùng người và mịt mùng mưa.”
Vân thấy ông Hà im lặng, cô chạy lại ôm ba từ phía sau, hỏi: “Ba sẵn sàng nghe bất ngờ thứ hai chưa? Con và Andy sẽ cưới nhau khi bộ phim đóng máy.” Ông Hà lấy tay tháo nơ để nhẹ lên bàn. Andy vẫn giữ một nụ cười cố hữu:
– Papa chúc phúc cho hai con chứ?
Tình yêu giữa cha và con gái, theo Freud vẫn mang màu sắc tính dục. Cho dù cái Ego bao giờ cũng thắng cái Id. Chỉ có người làm cha ai cũng hiểu và chôn chặt những ý nghĩ thầm kín trong lòng. Ông Hà dò tay trên màn hình điện thoại, vào Zalo và bật nút tìm xung quanh. Một mét, ông tìm thấy một người có nick name là X. Ông ấn nút kết bạn.
Andy uống ly brandy thứ năm. Một chút gió làm mặt anh đỏ lên. Vân chạy vào nhà lấy đá. Điện thoại Andy có một tin nhắn lạ:
– Anh là ai?
– Tôi là một nhân vật.
– Thẩm mỹ viện làm tốt lắm, mắt mũi rất đẹp nhưng tôi vẫn ngờ ngợ. Là Anh?
– Anh tình nhân của ông đã chết. Tôi là Andy. Tôi là con rể của papa.
Ông Hà lên cơn thịnh nộ, tay nắm chặt ngực áo Andy. Andy giằng tay kéo tay áo ông Hà.
– Mày trả thù tao?
Andy cười nửa miệng: “Papa vẫn khỏe chứ? Tôi đã thấy nhiều nếp nhăn khắc khổ hằn sâu lên mặt ông rồi đấy!”
Ông Hà chới với, đổ xuống bàn, tóc tai rũ ra. Tiếng ly thủy tinh xô nhau loảng choảng trên sàn. Vân chạy ra, cô nhìn thức ăn và thủy tinh vỡ vương vãi trên sàn. Andy nhìn Vân, rồi thản nhiên nói:
– Gió mạnh quá em ạ. Tháng này mùa khô mà sao trời trở gió nhỉ?
Vân lấy tay che cái ngáp dài. Cô than dạo này sao mình thèm ngủ thế. Chú chó chow chow trong nhà chạy lại gần, hít hít tay anh. Anh xoa đầu nó và hỏi: “Mày khỏe chứ?”. Vân bảo: “Con này kỳ lắm, nó chỉ coi ba em là chủ. Em đụng vô là nó nhe nanh ra gừ gừ”.
Chỉ còn hai người đàn ông đứng bên nhau lặng lẽ hút thuốc. Mặt ông Hà biến thành màu vàng. Andy nhếch mép.
– Ông thấy bộ phim thế nào, tiến sĩ mỹ học? Có đẹp bằng cái khổ đau của người đàn bà bị ông lợi dụng để đạt được sự thành đạt và giàu có, như vợ ông?
Mắt ông Hà vằn lên, tay cầm con dao gọt trái cây. Chỉ một chút thôi, lưỡi dao này dí vào hầu kết đẹp đẽ kia, ấn xuống. Andy giương cao chiếc cổ kiêu hãnh. Gương mặt đẹp và góc cạnh. Anh tiến lại gần, sát về phía mũi dao và nói liên tục:
– Ông giết tôi đi! Giết cha của cháu ngoại ông nữa. Bi kịch rất hoàn hảo đấy! Ông đã từng dụ dỗ tôi, bắt ép tôi chấp nhận làm tình nhân của ông. Để rồi sau đó, khi đã thỏa mãn thú chơi bệnh hoạn, ông ném tôi ra đường không một xu dính túi. Ông giết tôi đi chứ! Giết thêm một lần nữa có sao đâu. Dù gì tôi cũng đã chết rồi. Kịch sĩ đại tài. Ông muốn con gái ông hạ màn khi biết tất cả sự thật. Không à? Ông hãy đứng lên và diễn cha vợ hạnh phúc đi chứ.
Ông Hà như kiệt sức, đổ sụp xuống bàn. Andy lắc chuông, người giúp việc nhà chạy lên. Anh bảo:
– Mang ông chủ vào, ông ấy bị cảm thôi. Đừng đánh thức cô Vân.
Andy đứng trong mưa lặng lẽ nhìn những dãy đèn đường nhòe đi trong mắt. Cô gái nữ chính trong kịch bản của Vân đã lao vào xe cũng vào một ngày mưa. Còn Andy đã diễn vai nam chính, một vai đầu tiên và cuối cùng thật xuất sắc.
– Anh yêu em. Vân ơi! Hãy tha thứ cho anh, hãy tha thứ cho đời!
Bóng anh bay ngả nghiêng trên những tòa nhà. Anh nở một nụ cười kỳ lạ khi đang bay. Không ai nhìn thấy nụ cười ướt đó cả. Đó là một đêm mưa trái mùa.
Văn Vũ Song Toàn
Tiếp Thị Gia Đình