Sếp 57 tuổi. Bà xã sếp 50. Cả hai đều đương nhiệm chức danh hiệu trưởng hai trường cao đẳng có tiếng tại Hà Nội. Trong ngành giáo dục thì sếp là một tên tuổi lớn hẳn hoi. Sếp là dân Lomonosov, từng kinh qua quản lý các trường đại học quốc gia trước khi công tác tại trường tư nhân.
Chị, một người mẹ đơn thân từ Bắc Ninh lên Hà Nội, làm lụng suốt 13 năm nuôi đứa con gái bé bỏng sau khi rời khỏi tên chồng nát rượu bê tha, thích đánh vợ mắng con.
Chị ở trọ, một căn phòng nhỏ trong khu lao động cùng những người tứ xứ tụ tập về thủ đô, bươn chải quanh năm, chỉ đến cái Tết mới thu xếp được về quê mua dăm cái áo, vài cặp nước ngọt, mấy túi bánh làm quà cho gia đình…
Chị làm tạp vụ ở trường của sếp. Công việc được phân công ở tầng giáo viên và khối hành chính. Chị phụ trách lau dọn văn phòng, trà bánh, chăm chút cây cối, hoa lá và những việc lặt vặt khi có yêu cầu. Chị làm việc cùng với sếp đã sáu năm. Ngần ấy năm nhìn thấy nhau hàng ngày, hàng tuần, gần như chị có thể nhận diện hết những biểu hiện từ vui vẻ, khó chịu, bực dọc hay cái mệt mỏi của sếp chỉ qua ánh mắt, nét mặt.
Có một hôm sếp làm việc xuyên buổi trưa, không đi ăn cơm như thường lệ. Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chị lại mang phần cơm đem theo của mình lên phòng họp mời sếp. Sếp cũng bất ngờ nhưng không từ chối, cứ chăm chú làm việc với máy tính và không nhìn ngó gì phần cơm.
Chiều hôm đó sếp gọi xuống phòng tạp vụ kêu chị lên, trả cái hộp được rửa sạch sẽ và nói:
– Cảm ơn cô Ly. Cơm rất ngon. Cô mua chỗ nào, sau này đặt cho tôi mỗi ngày nhé!
Nói thế rồi sếp quay đi. Chị cười, đồng ý.
Từ ấy, mỗi ngày chị đều nấu hai phần cơm, một cho mình và một cho sếp. Hàng tháng sếp gửi tiền cơm cho chị. Có lẽ sếp chỉ nghĩ do chị đặt ở một chỗ nào đấy mà thôi.
Có lần, sếp ốm mấy ngày, mất giọng, đi làm uể oải, chị còn chuẩn bị cả quất ngâm, trà gừng đóng chai đóng lọ cho sếp. Ngày nắng nóng chị còn chuẩn bị trà xanh, nước đậu… Sếp thấy hơi lạ về phần cơm trưa đặc biệt của mình nên đã hỏi chị. Lúc này chị trả lời thành thật rằng trước giờ cơm trưa là của mình làm. Sếp đùa:
– Cô Ly tự bao giờ thành chị nuôi của tôi mất rồi!
Chị cười, ửng đỏ gương mặt người đàn bà 40.
***
Vợ sếp thỉnh thoảng ghé trường gặp chồng và giao lưu, trao đổi với các đồng nghiệp khi có diễn ra hội thảo khoa học. Đó là người đàn bà đứng tuổi, mập mạp, sắc sảo, quảng giao, có tầm nhìn trong điều hành quản lý. Ngay chính sếp cũng phải nhiều lần tham mưu chiến lược từ vợ mình trong công tác của cơ quan.
Hai cô con gái sếp, một đã lấy chồng, một đang du học. Sếp và vợ cứ hết giờ làm việc thường nán lại cơ quan thêm một vài tiếng. Khi thì đánh giá về các đề án mới, khi thì xem xét các chương trình hợp tác và duyệt bảng tổng kết báo cáo các phòng khoa của cơ quan.
Chị thì tầm 6h mới xong việc. Nhưng gần đây, hễ chị thấy phòng sếp còn sáng đèn thì chị cũng nấn ná, chả rõ lý do là gì. Con bé con ở nhà đã biết tự đi học về và vệ sinh cá nhân.
Hôm nay, chị thấy phòng sếp tắt đèn tầm 6h30. Chị cũng lén nhìn một chút, yên tâm thu xếp đồ đạc để về nhà. Đi ngang nhà vệ sinh thì chị chợt nhớ chiều nay có hai phòng toilet sắp hết giấy. Nếu chị không bỏ vào thì sáng mai người nào tới sớm sẽ không có giấy mà dùng. Thế là tiện tay chị mang hai cuộn giấy mới vào bỏ trong toilet. Chị đi ngang tấm gương. Bất giác thững người lại nhìn mình…
Nét đàn bà vẫn phảng phất dù thanh xuân đã qua từ lâu. Chị vén lại mái tóc hơi rối sau một ngày làm việc. Đôi má bấy lâu nay duy nhất cô con gái thơm lên hàng ngày. Quanh năm chẳng mùi nước hoa, đôi tay không hề biết đến lotion mỗi tối như các chị em. Chị rơm rớm nhìn mình trong gương.
Đang lúc định quay lưng thì chị giật nảy mình nghe tiếng mở cửa phòng. Hóa ra sếp còn ở trong đó. Sếp cũng giật mình không kém chị. Cả hai ngượng ngượng. Chị hỏi nhỏ:
– Sếp chưa về sao ạ?
– Ừ. Lúc nãy có vài việc linh tinh nên ráng giải quyết cho xong. Giờ tôi về đây. Sao cô chưa về?
Chị hơi lúng túng trước câu hỏi này. Chị bảo:
– Dạ. Tại em luôn về… sau sếp!
Sếp cười, nụ cười thật méo mó, chua chát:
– Có người đàn bà hay về sau tôi, chỉ vì tôi chưa về. Và có một người chẳng bao giờ chờ tôi ở nhà!
Chị rưng rưng thương cảm trước câu nói của sếp, dù chưa hiểu nội tình gì. Sếp xuống gọi tài xế và rời khỏi cơ quan. Chị cũng lấy xe ra về. Trên đường, chị cứ miên man suy nghĩ.
***
Mấy hôm sau, sếp đi công tác bên Mỹ hai tuần để tham quan hệ thống giáo dục bang California và ký kết chương trình hợp tác giữa các trường cao đẳng của Việt Nam và Hoa Kỳ. Trong thời gian sếp vắng mặt, chị thấy lòng mình có một chút khác lạ. Sáng sớm không được vào phòng sếp để lau chùi dọn dẹp. Không được mang cơm trưa. Không được nhìn lén sếp ngồi đăm chiêu trước máy tính…
Sếp vẫn đưa đủ tiền cơm cho chị. Sếp tinh tế tới mức thường đưa tiền vào giữa kỳ lương của cơ quan, để chị có thể dùng để chi tiêu lúc chưa phát lương định kỳ.
Giữa tuần đầu tiên sếp nhắn tin cho chị: “Ở nhà không việc gì chứ? Cô khỏe không?” Thấy dãy số lạ, chị sợ tốn tiền trong điện thoại vì nghe đồn nhắn tin nước ngoài tốn kém. Nên dù muốn nhắn tin, chị cũng im re không đáp.
Hai ngày, rồi ba ngày. Sếp không nhắn nữa, chị thấy nao nao.
Tối nọ, rất khuya, chị bỗng nằm thao thức nhớ sếp. Người đàn ông lịch lãm sắp 60 tuổi, phong độ, hài hước, thân thiện với nhân viên và bảnh bao trước cánh phụ nữ trong cơ quan dù đa phần, sếp hơn họ rất nhiều tuổi.
Nằm thiu thiu thì thấy dãy số lạ có đầu số +1 ấy gọi, đồng tử chị giãn ra, lòng chị cũng giãn ra mấy phần. Sếp hỏi han này nọ và đùa:
– Mấy hôm không gặp cô Ly tôi thấy đời thiếu vắng hẳn. Đang mong về nhanh để được ăn cơm cô nấu đây.
Trái múi giờ nên loanh quanh vài câu thì sếp đi làm. Còn chị dứt điện thoại là buông ra ngủ ngon. Trong giấc ngủ chị còn giữ nguyên nụ cười. Có lẽ chị trẻ ra gần năm, bảy tuổi cũng nên.
Những ngày sau đó, ngày nào sếp cũng gọi chị. Khi thì nhờ chị mở cửa phòng, đọc giùm mấy con số trên tài liệu sếp để trên bàn, khi thì nhờ chị tưới hộ cái cây.
Một sáng nọ, lúc chị đang bê đống tài liệu bên công ty in giao cho trường và mang lên phòng giáo viên, chị nhận được tin nhắn: “Tôi nhớ em!’’ từ sếp. Chị suýt vứt đống sách xuống sàn thang máy.
Những ngày sau đó, đêm nào chị cũng trò chuyện cùng sếp gần 2 tiếng đồng hồ. Hết nói vu vơ về công việc ở Mỹ, rồi đến tình trạng gia đình sếp đang ly thân. Biết chuyện sếp và vợ không tìm thấy tiếng nói chung. Chị thấy vui vẻ lẫn lo âu.
Rồi sếp về Việt Nam và thực hiện cách ly tập trung 3 tuần để đảm bảo âm tính với Covid-19.
***
Sáng nay đi làm, chị thấy háo hức hơn thường lệ. Trông chị tươi tắn như chậu hoa vừa được tưới mát sau bao ngày khô cằn. Sau khi công tác về, sếp lại lao vào những cuộc họp không ngừng. Trưa có gặp nhau dưới tầng nhà ăn, sếp chào chị qua quýt rồi lại lên phòng xử lý mớ giấy tờ tồn đọng, ký tên cả chồng văn bản sau năm tuần đi vắng.
Chị hơi hẫng vì không được sếp niềm nở như mấy câu nhớ mong trong điện thoại. Tối đấy chị thấy sếp cắm cúi làm việc trong phòng nên chị lặng lẽ ra về trước. Băng qua hành lang tối om vì tắt điện thì chị nghe tiếng chân vội vàng đằng sau. Chị quay lại thì thấy sếp gọi tên mình.
Sếp đi về phía chị, hai người đối diện nhau sáu năm qua mà như lần đầu gặp gỡ. Chị cứ thừ người ra chẳng biết làm gì. Bỗng sếp ôm chầm lấy chị, nói khẽ:
– Anh mong về nhanh để được ôm em cho thỏa nhớ.
Sếp đặt lên môi chị một nụ hôn.
Ôi, người đàn bà bao lâu nay không được âu yếm, khi được người đàn ông chạm môi, mọi tế bào trong khoang miệng như được tái kích hoạt. Hệ thần kinh như được vận hành lại, trơn tru như chưa từng ngưng đọng bao giờ.
Họ mân mê nhau bằng bờ môi trong bóng tối. Họ mơn trớn nhau như xa cách hàng trăm năm. Họ đắm đuối như đôi thanh niên vừa yêu lần đầu. Họ hoang dại ngay giữa chốn cơ quan mỗi sáng chiều vẫn hàng trăm người qua lại. Nhưng tuyệt nhiên tối nay chỉ họ với nhau.
Sau nụ hôn định mệnh đó, chị thấy đời thênh thang hơn. Mọi thứ xung quanh dường như cũng thêm tươi đẹp. Nhưng rồi, sự thân thiết của chị với sếp không qua mắt được một số cô giảng viên trẻ tinh ý, cũng hay mồi chài mà sếp chẳng quan tâm mấy.
Các cô giáo trẻ ấy ngầm báo với bà xã sếp về sự bất thường này, dù họ chưa có chứng cứ về tội sếp ngoại tình.
Trưa nọ, vợ sếp đến cơ quan. Bà ấy gọi chị lên và nói chuyện cùng với sếp. Cơn ghen tuông bộc lộ rõ hẳn trên gương mặt của bà.
Bà ấy xúc phạm chị bằng nhiều từ khó nghe. Những lời miệt thị đấy làm tổn thương chị rất nhiều. Sếp chỉ nói:
– Về nhà mình nói chuyện. Đây là cơ quan!
Cũng là người có vị trí trong xã hội, bà ấy như sực tỉnh nhớ ra đây là đâu. Nhưng ánh mắt hằn học bà ấy ném về phía chị, làm chị oặt đi, mềm nhũn ra như bún vì không biết phải phán kháng như thế nào. Hay đúng hơn là không thể phản kháng. Chị lặng im, cuối gầm mặt và nấc nghẹn.
Vài tuần sau đó, sếp ít nói hẳn. Gặp chị, sếp lẳng lặng không nói gì. Chị thấy buồn, đêm nào cũng khóc.
Đứa con gái tinh ý nhận ra ngay. Con bé vốn rất thương mẹ, biết mẹ vì nó mà vất vả bao năm. Nó bảo:
– Nếu mẹ yêu thương ai, con cũng sẽ gọi chú ấy là ba. Mẹ hãy sống thật vui, mẹ nhé!
Chị hạnh phúc vì câu nói của con nhưng cũng hoang mang tủi phận. Chị đâu thể nào đến bên sếp được. Chị chỉ là một lao công, tạp vụ, một người ít học và làm công việc tay chân. Trong khi sếp lại học cao chức lớn. Miệng đời bao giờ thôi hằn học cho sự chênh lệch địa vị này.
Rồi chị nộp đơn thôi việc. Chị dằn vặt mãi mới đưa ra được quyết định này. Ngày chị lên phòng nhân sự, sếp đi ngang nhìn thấy liền chững lại một bước, có lẽ đã hiểu ra việc gì. Trưa đó sếp gọi chị vào phòng và hỏi:
– Em định bỏ anh đi thật sao?
Chị khóc nghẹn đến mức không thể nói nên lời. Vì chị biết mình yêu sếp. Chị chẳng muốn rời xa người đàn ông này. Đến cả giấc mơ chị cũng mơ được áp má lên chiếc sơ mi thoảng nhẹ mùi nước hoa đắt tiền ấy.
Nhưng chị phải ra đi để tránh lời đàm tiếu xì xầm của những người trong trường. Chị gật đầu không nói gì.
***
Ngày chị vào làm hộ lý cho một bệnh viện, chị thấy lòng thanh thản hẳn vì rời xa nơi vẫn xì xào, nhìn ngó, soi mói mình mỗi ngày kia. Lòng chị vẫn ray rứt vì nhớ sếp. Mỗi giờ cơm trưa chị ngồi múc từng muỗng mà lòng nặng trịch. Không biết giờ này sếp ăn cơm chưa? Hôm nay sếp thế nào? Vui buồn, mệt mỏi ra sao?
Sếp cũng nhớ chị. Ăn được mấy tuần cơm ở quán gần trường thì sếp gọi chị và mời chị đi ăn tối.
Một khách sạn 5 sao cạnh Hồ Gươm. Trong đời chị chưa từng được ăn tối ở nơi sang trọng như vậy. Chị bỡ ngỡ. Chị ăn chậm rãi từng miếng một, ngồi gượng gạo sử dụng các loại dao nĩa khác nhau. Sếp cứ nhìn chằm chằm phía chị, ánh mắt nhẹ nhàng đầy vị tha, thương cảm. Rồi sếp chợt mở lòng:
– Anh và bà xã đã ly hôn rồi. Bọn anh từ lâu đã không còn tìm thấy tiếng nói chung nữa. Đợt vừa rồi là đỉnh điểm của giọt nước tràn ly. Cả hai không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân mục rỗng.
– Nhưng em chỉ là… Em nào dám nghĩ ngợi gì xa xôi. Em thấy mình không xứng đáng với anh.
– Em xứng đáng được hạnh phúc!
Sau bữa tối, chị cùng sếp đi bộ quanh hồ. Không gian vắng lặng. Cũng dễ hiểu khi thời điểm này ai ai cũng hạn chế ra ngoài. Chẳng còn nghe tiếng của những đứa trẻ đùa vui bên người thân, chỉ thấy tiếng thì thào hòa cùng tiếng gió mùa hạ lao xao.
Bất giác chị quay sang nhìn. Sếp hai tay đút túi quần. Phong thái đó, dáng dấp đó chị mơ mộng bao ngày. Mùi hương đó chị đắm say. Và nụ cười dù ẩn giấu sau lớp khẩu trang nhưng chị vẫn thấy thật rực rỡ yêu thương, bình yên và đầy chở che.
Con gái gọi chị. Nó biết mẹ hẹn hò vì chiều nay nó thấy mẹ lấy chai nước hoa mini của nó xịt xịt sau gáy. “Chúc mẹ đi chơi vui vẻ. Con đang ở nhà với dì Nhi. Mẹ yên tâm nhé!”
Chị mỉm cười, thấy cuộc đời này thật thú vị làm sao!
Tác giả: Trần Nguyên Thảo
Tiếp Thị Gia Đình