Truyện ngắn hay trên TTGĐ: Cocktail tình yêu – tác giả La Thị Ánh Hường

Vị của ly cocktail này không hiền hòa như nguyên bản, mà giống tính cách khó đoán của em!

Truyện ngắn hay trên TTGĐ

Truyện ngắn hay trên TTGĐ: Cocktail tình yêu – tác giả La Thị Ánh Hường

Nàng ngồi một mình cạnh ô cửa sổ. Một buổi tối đầu đông hiếm hoi có tiết trời se lạnh, giữa lòng thành phố của vùng đất phương Nam. Ở trạng thái này, nàng đã nghĩ đến một ly rượu có vị chát ngọt nơi cuống họng, một chai bia ướp lạnh chỉ cần chạm tay vào là run rẩy từng tế bào. Hay một ly cocktail màu sắc lạ mắt, hấp dẫn được pha phá cách theo công thức nàng nghĩ ra mà ngày mới yêu nhau, Khoa nhận xét: “Vị của nó không hiền hòa như nguyên bản, giống tính cách khó đoán của em”. Nàng cần cảm giác bồng bềnh, để thả lỏng, để lãng quên, để gội sạch mọi thứ như cơn gió ngoài kia.

Ở góc nhìn này, nàng có thể nghe tiếng xe của chồng trở về. Đã quá 7 giờ, vượt khung giờ hành chính mà Khoa trở về trong suốt ba năm của cuộc hôn nhân. Một nghiên cứu khoa học nào đó mà nàng đọc được rằng thứ cảm xúc của tình yêu chỉ tồn tại trong hai năm. Sau đó thì sao, chẳng lẽ người ta không thể yêu tiếp? Đúng hơn, họ vẫn có cảm xúc yêu đương, thậm chí còn nồng nàn hơn những cuộc tình trước. Nhưng là với… người khác.

Nàng đã nhói tim khi đọc đến đoạn ấy. Dù rằng, người lãng quên có thể là Khoa hay chính nàng cũng nên. Nhưng dù bất cứ là ai, nàng cũng không muốn mất đi thứ cảm xúc tinh khôi, hào hứng đã dành cho Khoa.

Nàng đã ước mình trở thành ngoại lệ trong nghiên cứu khoa học đó. Mọi thứ không có gì là tuyệt đối. Nàng có niềm tin thứ tình yêu dành cho Khoa là vĩnh cửu. Nàng có thể là cô gái mơ mộng, “đi mây về gió” và quá nhiều cảm xúc như chúng bạn nhận xét. Nhưng nàng tin mình đủ tỉnh táo để xây dựng một mối quan hệ đường dài. Bằng cách thuận theo từng cung bậc trong tình yêu, nàng để nó không đi đến hồi kết như bao cuộc tình khác.

Nàng tin mình làm được điều đó, rằng giữa nàng và Khoa sẽ có sự gắn kết đến hết cuộc đời này. Đó sẽ là một mối quan hệ thật đẹp mà cả nàng và Khoa xứng đáng có được. Bên cạnh sự mơ mộng thì nàng có sức mạnh nội tại để hình thành niềm tin tích cực cho bản thân, để dìu dắt mình hướng đến những điều tốt đẹp nhất.

Năm thứ ba của hôn nhân. Nàng vẫn tha thiết với ý nghĩ của mình, về sự gắn kết trọn đời bên Khoa. Mọi thứ không nhạt đi theo trải nghiệm của những đứa bạn chán ngấy khi nói đến hôn nhân. Nhưng nàng lờ mờ nhận ra Khoa thì có. Nàng hỏi, nhưng Khoa nói do anh đang mất hứng thú với công việc, với chỗ làm hiện tại.

Nàng mạnh dạn đề nghị Khoa đổi công ty. Cô nói rất văn chương rằng: “Cuộc sống quá ngắn để anh phải buồn bã, nhất là vì công việc”. Khoa đồng ý.

Và nàng biết mình đã sai khi mỗi sáng ngửi mùi nước hoa sực nức trên áo sơ mi của Khoa. Sự hồ hởi và những lần che màn hình điện thoại khi có tín hiệu tin nhắn đã mách bảo nàng về người thứ ba.

Đã quá 8 giờ, tiếng xe máy của Khoa vẫn ở nơi nào đó giữa thành phố xa hoa, rực rỡ trong màn đêm này.

***

Nàng đã nghĩ mình là người đủ bình tĩnh để đón nhận và giải quyết mọi vấn đề một cách văn minh nhất. Nhưng mọi thứ không như vậy. Người ta chẳng thể nào chỉ nghĩ và suy diễn. Như vậy sẽ rất sáo rỗng, nhất là khi chưa có trải nghiệm.

Trong một lần tò mò, nàng đã đánh mất kiêu hãnh của mình bằng quyết định đến quán cà phê đối diện công ty Khoa làm. Cô chỉ vì muốn biết người khiến Khoa dâng trào cảm xúc và trở thành kẻ nói dối như thế nào. Nàng không trông mong ở lần đầu đến sẽ bắt gặp Khoa với cô gái nào đó. Nhưng bạn nàng – Thư, làm ở phòng nhân sự của công ty Khoa đã mách bảo nàng về lịch trình của anh và “trà xanh”. Đó là họ cùng sánh bước bên nhau mỗi trưa.

“Chỉ 1 giờ 30 phút?” – nàng đã hỏi lại bạn câu đó, rồi tự thấy mình ngây ngô khi nhận ra khoảng thời gian đó vừa vặn cho việc ngoại tình.

Nàng tô son đỏ, đi giày cao gót kiêu hãnh, đeo kính đen, chọn góc ngồi có thể quan sát từng người ra vào cánh cổng công ty Khoa. Cảm giác hồi hộp khiến nàng đã có ý định bỏ về. Nếu nàng gặp Khoa đi cùng cô gái khác, cô sẽ làm gì tiếp theo?

Quá 1 giờ trưa, người ra kẻ vào, tuyệt nhiên không thấy Khoa. Nàng đợi hết giờ nghỉ trưa, ngồi thêm nửa tiếng nữa thì nhắn cho cô bạn, hỏi vu vơ vài câu để bạn không biết việc làm đáng xấu hổ của mình. Và những câu thoại dẫn dắt tài tình của nàng đã thu về thông tin quan trọng: “Hôm nay Khoa nghỉ phép, nói có việc gia đình”.

Tối đó Khoa trở về trong hơi men nồng nặc. Nàng sẽ không nói chuyện với người say nên để anh ngủ ngon nốt đêm nay. Khoa say đến độ quên chuyển điện thoại sang chế độ bay như thói quen mỗi tối của anh. Tiếng tin nhắn đến làm nàng giật mình.Nỗi bất an trỗi dậy. Hàng tá suy nghĩ rối ren trong đầu khiến nàng không thể trở lại giấc ngủ. Nàng sẽ làm gì với bóng đêm dày đặc, dài dăng dẳng này?

Nàng nghĩ mình cần nói chuyện nghiêm túc với Khoa. Hẳn là Khoa cũng biết nội dung cuộc nói chuyện, nhưng thái độ của anh vẫn dửng dưng như không, khiến nàng càng thấy khó chịu. Cảm giác như một thứ gì đó cồn cào, khiến nàng muốn quẫy đạp, xé toang, gào thét, nhưng lý trí không cho phép nàng thực hiện bản năng đó. Nàng trở về là nàng, bản lĩnh và điềm tĩnh nhất có thể.

Nàng vẫn hỏi anh câu hỏi cũ:

– Anh có gì giấu em phải không?

Khoa buông ly trà, chạm vào tay nàng, từ tốn như để dò chừng xem nàng có vùng vẫy ra không, rồi mới nắm chặt bàn tay nàng:

– Em đâu phải người như vậy? Em luôn thấu hiểu và thông cảm kia mà!

– Anh chỉ cần trả lời là có giấu em chuyện gì không thôi.

Khoa đột nhiên đổi thái độ:

– Ai cũng có bí mật. Quan trọng là bí mật đó không ảnh hưởng đến ai.

Nàng thấy tim mình vỡ vụn từng mảnh. Phải chăng đây là giai đoạn mới trong hôn nhân mà nàng chưa thể tập quen? Từ bao giờ giữa vợ chồng tồn tại bí mật cá nhân?
Những ý nghĩ lộn xộn chẳng mấy tích cực đẩy nàng đến quyết định: phải bằng được tìm bằng chứng thuyết phục để Khoa không còn quanh co nữa.

***

Không khí của những ngày cuối năm luôn tất bật và rộn ràng. Nếu là ngày trước, nàng sẽ cùng Khoa lên kế hoạch cho lễ Giáng sinh, rồi Tết Dương lịch. Có thể cả hai sẽ cùng trang trí cho căn phòng sinh động, tổ chức bữa tiệc ấm cúng bên người thân, bạn bè, hay chọn một địa điểm du lịch mà cả hai cùng yêu thích như một cách tự thưởng cho bản thân.

Năm nay Khoa nói, giọng áy náy:

– Phải làm sao khi công ty có nguyên tắc phạt nặng những ai không tham gia tiệc cuối năm?

Nàng là người hiểu chuyện nên phải theo lô-gic là ủng hộ Khoa. Bởi đó còn là bữa tiệc của xã giao, ít nhiều liên quan đến sự thăng tiến cho vị trí của mỗi người.

Lý trí mách bảo vậy nhưng bản ngã trong nàng nói khác. Đó sẽ là bữa tiệc thăng hoa cảm xúc của Khoa và cô gái kia. Nàng còn khả năng chịu đựng không nếu nghe thông tin gì đó về hai người. Chợt nàng nhớ ra Thư. Nàng muốn cá cược với chính mình, để lật hẳn trắng đen cho cuộc tình này.

Thư ủng hộ nàng. Cô ấy căm ghét những gã đàn ông ngoại tình nên việc sắp xếp để nàng xuất hiện trong buổi tiệc trở thành sự háo hức của cô ấy. Chắc chắn phải là một cuộc vạch mặt hoàn hảo để Khoa không thể chối cãi được nữa. Thư hẹn nàng một buổi cà phê để lên kế hoạch cho bữa tiệc hóa trang giấu mặt, với những trò chơi không dành cho người nhút nhát.

Thư là cô gái cá tính và tự tin với phán đoán của mình. Nhiều lần cô hỏi lại nàng có thực sự muốn tham gia không. Nếu như sự thật quá phũ phàng thì nàng có đối diện được không? Nàng mạnh dạn gật đầu. Nàng không yếu đuối như vẻ bề ngoài mà Thư thấy. Nàng nắm được thì buông tay cũng được thôi!

***

Trò chơi hóa trang là truyền thống hàng năm của công ty. Nhân viên ở đây đa phần trẻ trung. Thư cũng tiết lộ rằng đã có vài cặp tiến đến hôn nhân sau trò chơi “huyền thoại” này. Họ hóa trang tài tình đến độ không để ai nhận ra, rồi sẽ tìm người mình cần tìm qua vẻ bề ngoài khó đoán đó. Khi tìm thấy nhau, họ sẽ nói từ chìa khóa cả hai cùng biết. Nếu đúng người, sẽ nhận phần quà lớn của công ty.

Quan trọng là trái tim họ đã tìm thấy nhau sau lớp hóa trang. Chứng tỏ họ là định mệnh của đời nhau. Có vẻ thi vị hóa khi sự kết nối trái tim ở xã hội ngày càng khó khăn. Thế nhưng những trái tim đang thổn thức vẫn rất hào hứng với trò chơi thú vị này.

Thư bảo rằng, cô sẽ chọn trang phục và hóa trang cho nàng. Quá bất ngờ khi nàng không còn nhận ra mình. Một trang phục lạ, nàng chưa từng nghĩ mình có thể khoác vào. Họ cùng tiến bước về sảnh tổ chức tiệc của công ty trước khi Thư chỉ cách để nàng nhận diện Khoa. Vì theo Thư, cánh đàn ông không hóa trang kỹ nên cũng dễ nhận diện hơn nữ.

Nàng cười thầm trong bụng. Nàng và Khoa đã quen nhau lâu, thêm ba năm chung sống với nhau. Chẳng lẽ nào lại không nhận ra anh. Nàng chỉ lo là anh sẽ tinh ý và nhận ra nàng.

Tiết mục quan trọng cũng đến. Nhạc nổi lên, ánh đèn màu dìu dặt và tuyệt nhiên không còn bất cứ giọng nói, tiếng cười nào. Nàng không đứng khép nép một góc để quan sát, nhưng cũng cố gắng ít tạo sự chú ý với mọi người xung quanh.

Nàng chọn một khoảng cách đủ để theo dõi Khoa. Nàng hít một hơi căng tràn lồng ngực, chuẩn bị cho màn diễn cuối cùng khi thấy những bước chân Khoa chuyển động. Nàng cũng chuyển động theo nhạc. Âm thanh, ánh sáng, men rượu khiến nàng có cảm giác mình đang trôi vào dòng người. Nhưng nàng không được say, nhất định phải tỉnh táo để chứng kiến rõ nhất người đàn ông của mình sắp thuộc về ai.

Gần nửa thời gian trôi qua, Khoa vẫn di chuyển những bước chân của mình, cụng ly với những người đối diện. Nàng cũng vậy.

Và rồi, Khoa tiến thẳng đến khu vực nàng đứng. Nàng cũng biết đến những tình huống bẽ bàng này là sự lầm tưởng. Rất có thể vị trí hướng đến của anh là ở phía sau. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn ra phía sau mình vì biết đâu “trà xanh” đứng ở phía ấy. Tim nàng hồi hộp đến độ muốn văng ra khỏi lồng ngực. Nhưng Khoa đã dừng lại trước mặt nàng, anh đưa tín hiệu cho MC cần dùng mic, khi đã tìm ra đối tượng của mình.

Anh cụng ly với nàng, giọng anh dõng dạc, tự tin: “Vị của ly cocktail này không hiền hòa như nguyên bản, mà giống tính cách khó đoán của em. Anh yêu vợ thật nhiều!”
Nàng ngỡ ngàng rồi vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi vòng tay Khoa siết chặt lấy cô.

Tác giả: La Thị Ánh Hường
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua