Truyện ngắn hay trên TTGĐ: Cánh bướm cuối cùng – tác giả Nguyễn Duy Quyền

Lyn hứa với mình. Cô sẽ không cần phải bận lòng chuyện gì nữa. Cánh bướm mong manh nhưng chứa đựng cả một tinh thần phóng khoáng, tự do, ung dung tự tại, đẹp đẽ bất chấp ngày mai chuyện gì sẽ tới

Truyện ngắn hay trên TTGĐ

Truyện ngắn hay trên TTGĐ: Cánh bướm cuối cùng – tác giả: Nguyễn Duy Quyền

Lyn đeo tấm kính nhựa trong suốt, hoàn tất bước cuối cùng của trang phục bảo hộ y tế và rời khỏi bệnh viện. Bao giờ cũng vậy, sau một giấc ngủ dài, cô đều lấy lại năng lượng đủ để đi thẳng ngay vào công việc. Bữa nay Sài Gòn u ám từ sáng sớm. Thêm mấy khu phong tỏa do phát hiện nhiều chùm ca dương tính với SARS-CoV-2. Biến chủng mới lây nhiễm nhanh trong cộng đồng. Lyn ngồi im trên xe của bệnh viện và hít thở đều. Cô không hiểu sao mình đủ khả năng chống chọi với áp lực công việc cả ngày lẫn đêm trong suốt đợt dịch trở lại kéo dài hơn hai tháng qua.

***

Cô cùng các đồng nghiệp được chở đến khu phong toả mới. Một ổ dịch vừa được phát hiện ở đây. Lyn ngồi xuống bàn làm việc, chỉnh lại găng tay và bắt đầu cho buổi lấy mẫu xét nghiệm toàn bộ người dân trong khu vực này. Đứng giữa một đám đông người dân xung quanh, cô lúc nào cũng có cảm giác tràn đầy sức lực. Vì họ đang cần mình giúp đỡ. Có lẽ đó chính là động lực khiến cô liên tục công tác từ đầu mùa dịch thứ nhất cho tới bây giờ.

Gần hai năm ròng rã dập dịch. Mỗi lượt người dân được lấy mẫu xét nghiệm mũi họng, cô lại liếc nhìn về phía hàng người đang đứng chờ đợi. Có những lúc tay cô tê cứng, lưng mỏi nhừ, mồ hôi rịn ra dưới lớp áo bảo hộ, nhưng cô vẫn thao tác nhanh nhẹn, hệt như không có cảm giác gì. Lyn chọn nghề y tá vì muốn tận tay chăm sóc chu đáo mẹ của mình, người phụ nữ một thân một mình nuôi cô khôn lớn.

Một phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi tiến lại chỗ bàn lấy mẫu. Chị gầy gò, đôi mắt trũng sâu và quầng thâm xuất hiện xung quanh mắt. Chị gật đầu chào cô, cô cũng gật đầu chào. Nụ cười ánh lên từ trong ánh mắt. Chị nhìn cô hồi lâu rồi cất tiếng khẽ: “Cô thiệt là đẹp”. Lyn cảm ơn và nhanh tay lấy que mẫu ra khỏi ống đựng tăm bông. Bằng một động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, chỉ mất vài giây, cô đã lấy được mẫu dịch mũi của chị. Lyn cảm thấy đôi mắt của chị hình như lúc nào cũng có nước.

Lấy mẫu xong, chị cúi đầu cảm ơn và rời khỏi hàng người. Lúc quay đi, cô tin là chị đang khóc. Lyn không hiểu nguyên nhân và vẫn tiếp tục công việc. Kết thúc khâu lấy mẫu của ngày hôm nay, Lyn giật mình khi thấy chị đứng cách xa mình khoảng cách 2 mét. Chị cất giọng nhỏ:

– Cô Lyn có thể gặp riêng tôi một chút không?

– Dạ sao vậy chị?

Chị cố tình bước ra khỏi chỗ nhiều đồng nghiệp của cô đang đứng, ngồi xuống chiếc ghế nhựa và bắt đầu trò chuyện.

– Tôi là vợ của Hưng.

Tim Lyn như dừng một nhịp. Cô tròn mắt nhìn người đàn bà lạ trước mắt mình.

– Chị… Chị nói là Nguyễn Quốc Hưng đúng không chị?

– Đúng rồi! Cô Lyn.

Nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước, chị bắt đầu câu chuyện.

– Chính xác hơn, tôi đã từng là vợ của Hưng. Lúc Hưng và cô đang quen nhau, chúng tôi vẫn chưa ly dị. Tôi tên là Tuyết Hạnh.

Lyn ngồi im lặng, thẫn thờ. Cô chưa từng nghĩ Hưng đã có một đời vợ. Chị Hạnh tiếp tục trầm ngâm.

– Ngày Hưng rời đi, tôi chỉ biết im lặng, oán hận và thất thần. Cô biết lý do vì sao không? Tôi không thể sinh con. Anh lấy cái cớ đó để chì chiết tôi và mặc sức vui chơi ong bướm bên ngoài. Tôi không thể làm gì ngoài im lặng. Chúng tôi chia tay. Dù đã không còn liên lạc, nhưng tôi vẫn dõi theo anh trong âm thầm và biết cô.

Lyn rút khăn giấy đưa cho Hạnh. Mọi lời nói của cô lúc này dự cảm đều trở nên thừa thải. Hạnh đón khăn giấy, thấm lên khóe mắt và tiếp lời:

– Cô Lyn biết không? Tôi đã nghe ngóng tin tức của cô những năm qua. Tôi sợ anh ta vẫn sẽ đối xử không tốt với cô, như đã từng với tôi. Tôi chỉ muốn khuyên cô một câu. Đàn bà ai cũng chỉ có một thời. Nếu đã chọn thì phải là một người xứng đáng. Cảm ơn đã dành thời gian cho tôi hôm nay. Chúc cô luôn làm được những điều cao cả hệt như nghề nghiệp cô đã chọn.

Vừa dứt lời, chị đứng lên và bước đi. Bỏ lại Lyn vẫn còn bàng hoàng vì tin tức vừa nhận được. Hơn 4 năm cưới nhau, bây giờ cô mới phát hiện ra chồng mình từng có một đời vợ, và cả những chuyện tồi tệ trong quá khứ của anh. Đôi mi dày của Lyn bắt đầu thấm ướt nước mắt. Cô bước đến bàn làm việc, thu dọn mọi thứ và lên xe về lại bệnh viện.

Lyn có cảm giác mình vừa rơi xuống vực, rơi tự do không có điểm dừng. Dù sao anh và cô cũng đã có một đứa con với nhau. Sao anh có thể giấu cô những chuyện như vậy được? Xe chạy từ từ về lại bệnh viện mà tim cô mấy lần thắt lại.

***

Sau ca trực đêm, Lyn về tới nhà là hơn 7 giờ sáng. Cô vẫn còn trăn trở những nỗi niềm từ đêm qua. Suy nghĩ về những gì được nghe và chiêm nghiệm những gì đang diễn ra, chúng khiến ruột gan cô như ai nắm giật loạn xạ. Thực ra cô đã phần nào đoán trước được kết quả của cuộc hôn nhân mà chính mình đang chịu đựng.

Những đêm anh không về nhà, những cuộc gọi từ số lạ, những tin nhắn thỉnh thoảng cô bắt gặp được trên màn hình điện thoại, cô đã lờ mờ hiểu được phần nào những mờ ám đang lẩn khuất.

Những chiếc áo của anh cứ xuất hiện mùi nước hoa lạ, rồi có cả dấu son môi trên cổ áo. Đó là những mồi lửa phản bội đầu tiên cháy âm ỉ trong mối quan hệ giữa anh và cô. Có lần, cô theo dõi và phát hiện anh đi cùng một cô gái lạ vào khách sạn. Lúc đó Lyn đã có ý định làm ầm ĩ lên rồi buông bỏ tất thảy. Nhưng điều cô không nỡ duy nhất chính là đứa con gái của anh và cô.

Chỉ cần nhìn con ngủ, cô đã nín nhịn mọi thứ để con mình có cha mẹ đủ đầy. Ngay cả những cái tát khiến mặt cô xưng húp khi cô vạch trần hành động đồi bại lén lút kia. Với cô, đó là một sự sỉ nhục. Những gì nghe được tối hôm qua từ Hạnh, chỉ là một giọt nước tràn ly. Lyn không muốn chịu đựng thêm một giờ khắc nào nữa.

Cô mở máy tính và thảo đơn ly hôn. Cô cũng tháo nhẫn cưới đặt bên cạnh, rồi ghi vội vài dòng để lại trên bàn: “Tôi nghĩ cuộc hôn nhân này nên dừng lại ở đây. Chúng ta nên giữ lại những điều đẹp đẽ đã từng có”. Cô ôm con và đẩy vali trở về nhà má.

Quay lại trong chính căn phòng tuổi thơ của mình trên gác, cô nằm trên chiếc giường cũ kỹ, ôm gối và bật khóc nức nở vì nhớ quãng đời tuổi thơ của mình. Cha Lyn đã theo người đàn bà khác, bỏ lại cô và má. Hai má con đã cơm cháo nuôi nhau. Chẳng lẽ, lịch sử lại tái hiện và vận vào đời cô ư?

Không. Chưa cần đợi tới khi người đàn ông phụ bạc rời xa, cô đã chủ động chọn dừng lại.

***

Sau khi lo cơm nước cho con xong, Lyn mệt nhoài và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lyn mơ thấy mình hóa bướm, bay trên nền trời đầy tự do và kiêu hãnh. Như hồi còn là đứa con nít, cô đã mê mẩn vẻ đẹp từ những đôi cánh mỏng manh. Vì lẽ đó mà trong căn phòng cũ của mình, những con bướm ép khô gắn đầy trên vách.

Tiếng điện thoại đánh thức Lyn lúc hơn 5 giờ chiều. Cô dụi mắt. Là anh. Cô bấm nút trượt màn hình để trả lời.

– Em đang ở đâu vậy?

– Anh về nhà chưa?

– Anh chuẩn bị về đây.

– Anh qua nhà má đi. Em và con đang ở đây. Em có chuyện muốn nói.

Cúp máy, cuộc gọi của anh giờ sao nghe xa cách như hai kẻ lạ. Lyn nhìn xung quanh căn phòng nhỏ của mình. Những cánh bướm vẫn nằm đó, xòe đôi cánh ra hệt như lúc chúng còn sống. Cô luôn ví đời mình giống như bướm, trải qua cả giai đoạn sâu, kén rồi cuối cùng mới hóa bướm rực rỡ. Cô chỉ thích giai đoạn đó của đời bướm, chắc vậy nên ưa sưu tầm những loài bướm đẹp.

Má biểu con gái mà mê bướm thì khổ cả đời. Bướm chỉ đẹp nhất khi nó sắp sinh con và kết thúc vòng đời. Lúc đó cô đã cười khì bỏ ngoài tai, má biểu “mê quá nó vận vô đời không chừng”.

Tiếng xe vừa dừng trước hiên nhà. Cô bước ra để gặp anh.

– Có chuyện gì vậy em?

– Ngoài những chuyện em đã biết. Anh còn giấu em chuyện gì không?

Hưng tròn mắt:

– Em sao vậy? Anh còn chuyện gì giấu em đâu? Em cũng biết hết rồi đó còn gì? Em còn muốn kiếm chuyện?

Lyn cười nửa miệng:

– Vậy thôi anh về nhà đi. Em và con sẽ ở đây. Em mệt mỏi rồi!

Anh cố gọi nhưng cô đã chốt cửa lại. Càng tỏ ra mạnh mẽ, nước mắt càng chảy. Lyn chạy vào nhà và ôm con vào lòng.

Rồi anh cũng rời đi. Sự im lặng của anh chỉ như thêm một lần xác nhận mọi thứ. Nhát dao cuối cùng cắm sâu vào lồng ngực Lyn. Cô định bụng sẽ sống như má, một mình nuôi cô lớn lên. Đàn bà khi đã quay lưng với một mối quan hệ có nghĩa là dấu chấm hết. Cô sẽ tiếp tục đoạn còn lại của đời mình mà không có anh.

***

Thời gian trôi xuôi, cuối cùng thủ tục ly dị cũng hoàn tất. Cô có quyền nuôi dưỡng con và anh phải là người chu cấp tài chính cho con đến khi con đủ 18 tuổi. Lyn vẫn đi làm, về nhà, chăm con, và vẫn yêu những cánh bướm của mình. Cô nói với con gái rằng hai mẹ con sẽ không về nhà nữa. Bé tròn mắt hỏi cô:

– Còn ba thì sao hả mẹ?

– Ba sẽ sống một mình. Sau này con có thể gặp ba mỗi tuần một lần. Vú sẽ chăm con khi mẹ đi làm. Chúng ta sẽ sống ở đây và không về nhà nữa.

– Mẹ định nghỉ chơi ba hả?

Cô hôn lên đôi má con.

– Khi con đủ lớn, mẹ sẽ nói cho con hết mọi chuyện.

Tối đó. Điện thoại hiển thị số lạ. Đầu dây bên kia là giọng Hạnh.

– Xin lỗi Lyn! Tôi không cố ý khiến gia đình cô phải ly tán.

Cô thở hắt ra.

– Không sao đâu chị. Em là người lớn nên phải cư xử như người lớn! Hôm trước em chưa kịp xin lỗi chị. Chị không buồn em đó chứ?

– Tôi làm gì có tư cách đó. Có điều vẫn thấy có lỗi vì vừa thấy lão quăng ảnh cưới và mấy con bướm của cô ra cửa. Tôi có đi ngang qua.

– Không sao đâu chị. Bướm chỉ sống một đời để được rực rỡ phút cuối cùng. Em xin lỗi vì đã vô tình chen ngang vào gia đình cũ của chị.

– Cô đừng khách sáo, chuyện cũ rồi. Tôi cũng áy náy lắm. Định hỏi cô xem đầu đuôi ra làm sao, mà ai ngờ nó đúng như tôi nghĩ.

– Chị đừng lo, em ổn. Em mạnh mẽ mà. Nếu không có gì thì chúc chị ngủ ngon nhé!

Im lặng một hồi lâu, Hạnh mới cất được tiếng. Hình như Lyn nghe tiếng Hạnh đang khóc.

– Xin lỗi… Xin lỗi Lyn. Tôi hồ đồ quá đúng không? Tôi có thể làm gì để giúp cô hàn gắn không?

– Không đâu chị. Em cảm ơn chị. Vì ít ra có người đã dám dũng cảm nói với em sự thật. Chị không thể giúp em hàn gắn, nhưng có thể giúp em làm vú em, chị đồng ý chứ?

– Cái đó thì tôi làm được nếu cô Lyn không chê tôi chậm chạp.

– Không sao hết, em cũng có tìm hiểu và biết chị đang chưa có

việc làm. Quyết định vậy nhé.

– Cảm ơn Lyn, tôi thật may mắn khi gặp Lyn.

– Chị đừng nói vậy, trong mùa dịch này, sống tử tế với nhau là điều hạnh phúc. Mai chị bắt đầu được không?

– Vâng, tôi sẽ đến.

Cúp điện thoại, Lyn bước ra phòng khách, gỡ băng keo hai mặt và dám con bướm vừa mua ban chiều lên tường. Cánh bướm này thật lớn, thật rực rỡ. Hai vệt màu nâu nhạt trên cánh chứng tỏ uy quyền. Từ bây giờ cô sẽ học yêu thương chính mình, không phải là những cảm giác luôn rình mò, lén lút canh chừng một ai nữa. Cũng không phải khó chịu vì những lời bàn tán về ai kia cứ đều đều chạy tới tai mình.

Cô đã được tự do. Hệt như cánh bướm cô đã nằm mơ thấy sải cánh trên nền trời cao rộng. Bướm huy hoàng một chút, rồi sẽ ra đi, kết thúc vòng đời đẹp đẽ và ngắn ngủi. Nhưng ít ra, huy hoàng một phút rồi chợt tắt, vẫn hơn le lói cả trăm năm.

Lyn hứa với mình. Đây sẽ là cánh bướm cuối cùng. Cô sẽ không cần phải bận lòng chuyện gì nữa. Cánh bướm mong manh, nhưng chứa đựng cả một tinh thần phóng khoáng, tự do, ung dung tự tại, đẹp đẽ bất chấp ngày mai chuyện gì sẽ tới. Và rồi sau này cô sẽ sống hệt như vậy. Nhất là trong mùa dịch này. Cô cần mạnh mẽ và yêu thương chính bản thân mình, để đủ sức lo cho cô con gái nhỏ.

Lyn nhắm mắt, chuyện buồn ở sau lưng, nắng ngay trên đầu, còn cô phải đi về phía trước.

Tác giả: Nguyễn Duy Quyền
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua