Truyện ngắn hay trên TTGĐ 12/19: Tình ca bỏ lỡ – tác giả Nguyễn Duy Quyền

Vân kéo hộp trang điểm, mở ra và nhìn mình qua gương.Thời gian thật tàn nhẫn với những vết chân chim in hằn trên đuôi mắt. Cô không nhớ mình đã không hát bao lâu, có chút hồi hộp xen lẫn thích thú khi trở lại sân khấu sau hơn 20 năm bỏ dở những ước mơ

Truyện ngắn hay

Giờ đây Vân không còn là cô sinh viên mỗi tối hát phòng trà mà Khôi vẫn hay đưa đón sau giờ biểu diễn. Cô đã trở thành chủ doanh nghiệp sau gần 20 năm nỗ lực. Đôi lúc có những thứ mất đi hay đánh đổi khiến ta nhận ra mình đã bỏ lỡ nhiều thứ. Truyện ngắn hay

Vân vẫn thích cái kiếng tròn nhỏ xíu Khôi tặng hồi nào. Bấy lâu nay cô luôn giữ gìn cẩn thận như một điều bí mật nhỏ trong cuộc sống. Theo thời gian, kiếng đã mờ, không còn hiện rõ gương mặt Vân như hồi đầu nữa. Nhưng cô lại thích nó mờ mờ vậy, cho đời ảo ảo mơ mơ.

20 năm lận đận mưu sinh, tạo dựng cơ ngơi tại Mỹ, Vân đã bỏ lại trong Khôi hàng tá câu hỏi không bao giờ có lời giải đáp. Rốt cục Khôi cũng không có dịp gặp lại Vân của ngày xưa. Khôi mất vì ung thư phổi. Có lẽ số phận luôn có những sắp đặt mà người ta đôi khi có muốn thay đổi cũng không cách gì thay đổi được.

***

Những ngày tháng bận rộn lúc mới qua Mỹ, Vân không hề nghĩ mình sẽ nhớ xóm trọ nhỏ bên dòng kênh đen của mình. Cô nhớ từng ngón đàn của Khôi lúc tập bài mới, nhớ chiếc super cub mà Khôi hay đưa rước mình mỗi ngày, nhớ những cành hoa Khôi hay giấu sau lưng mỗi lần tới ngày kỷ niệm của hai đứa. Một đứa sinh viên ngoại ngữ lớn lên ở quê nghèo lên Sài Gòn trọ học còn cần gì hơn nữa?

Lần đầu Vân gặp Khôi cũng là lần đầu cô thoát khỏi những ngón tay thèm khát của đám ma cô đầu hẻm. Chiếc áo sơ mi rách bươm và tiếng la hét đã khiến Khôi chạy ra khỏi phòng, như một chi tiết được sắp xếp sẵn, khi anh đang ngồi trước ban công khảy đàn buổi khuya không ngủ được. Vân đã biết mình yêu Khôi ngay từ lúc anh chịu vài nhát dao khi đánh đám ma cô. Cái áo đắp trên người Vân còn dính máu của Khôi, cô vẫn còn giữ. Đôi lúc bật khóc giữa đêm và ôm chiếc áo chặt vào lòng, Vân chưa hề nghĩ mình đã bỏ Khôi ở lại Sài Gòn.

Cô đã không còn là Vân của những ngày đầu gặp Khôi. Khi nhận được điện tín của má dưới quê báo cha sắp qua đời, lúc đó cô biết mình phải gạt tình cảm qua một bên để lo cho 3 đứa em còn đang đi học. Vân không thể làm nổi chuyện đó nếu ở bên cạnh Khôi. Nên cô luôn giằng xé với những gì mình đã để lại Sài Gòn ngày đó. Trong tất cả, Khôi là điều quan trọng nhất cô đã để lại.

Nỗi đau đó âm ỉ từng ngày trong tim Vân, cô không thể yêu thêm một ai nữa. Lao đầu vào làm việc, kiếm tiền, để mình không bao giờ có thời gian rảnh; bởi cô sợ đêm, sợ nhớ về Khôi và những thứ chưa qua được trong đời.

Nhờ quen biết, Vân sang Mỹ với ước mong kiếm nhiều tiền để cho má và các em. Ban ngày Vân làm ở tiệm nails, ban đêm cô bán ở cửa hàng thức ăn nhanh mở cửa 24/7. Vân chỉ về nhà lúc trời đã hừng đông; ngủ tới 10 giờ trưa thì tiếp tục quay lại guồng làm việc. Nếu không có biến động trong đời, chắc Vân sẽ hoàn tất việc học, tốt nghiệp ra trường và cầm tấm bằng đại học chạy khắp Sài Gòn để tìm cho mình một chỗ làm.

Lương mỗi tháng có thể chỉ đủ trang trải tiền nhà thuê và gửi một ít về cho má. Vân cần nhiều hơn những bản tình ca đã cũ cô vẫn hay hát mỗi lần Khôi đệm guitar. Ba đứa em Vân cần đi học. Hạnh phúc đời mình tạm gạt qua một bên cũng là điều chính đáng.

***

“Đừng đợi em! Em sẽ không về nữa đâu”. Cô nhớ rõ từng lời lúc đó đã nói, và quay lưng về phía Khôi ở sân bay Tân Sơn Nhất. Khôi không khóc, chỉ đứng như người mất hồn. Vân cố nén nước mắt khi bước lên máy bay. Nhưng nước mắt cứ chảy đầy hai gò má, kèm những tiếng nấc nghẹn ngào.

20 năm, con người ta có thể đánh đổi thanh xuân để làm nhiều thứ lắm! Chẳng hạn như từ một đứa nhà quê thành bà chủ một cửa hàng thức ăn nhanh chẳng hạn. Cuộc sống mưu sinh tất bật khiến Vân dần quên mất những thương nhớ quê nhà. Cô bỏ tất cả những gì về Khôi vào một cái tráp gỗ: những lá thư, những tấm ảnh đã lem nhem vết ố; những món quà nhỏ Khôi đã tặng cô hồi nào. Tất cả phủ bụi thời gian trên tầng áp mái. Cho tới khi cô nhận được tin báo Khôi đã mất.

Người báo là cháu bà con bên ngoại, người vẫn luôn thay cô liên lạc và bí mật gửi trợ cấp giúp đỡ cho ba mẹ Khôi. Cô biết gia cảnh của Khôi cũng không khá giả gì. Nhưng nghĩ tới Khôi, nước mắt Vân lại rưng rưng.

Nghe đâu cũng có một đời vợ rồi nhưng cũng đường ai nấy đi. Bản thân Khôi cũng không tới đâu, càng già, càng khó. Cho tới lúc mất, vẫn im lặng không một tiếng trăn chối. Khôi của Vân ra đi lặng lẽ trong giấc ngủ. Vân chỉ biết Khôi bị xuất huyết não. Lúc người ta phát hiện ra thì Khôi đã cứng đơ. Bà con dòng họ biết thì cũng đã muộn.

Vân thấy mình có lỗi nhiều lắm. Nhưng cô cũng đâu sung sướng nỗi gì. Từ hồi qua Mỹ, Vân chưa bao giờ có một phút giây nào ngơi nghỉ, cô không có gia đình, 2 đứa con hiện tại cũng là thụ tinh nhân tạo. Khôi như một nỗi ám ánh khiến Vân không thể chấp nhận được một ai khác.

Cô tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng ở xứ người. Nhiều lúc nhớ Khôi quay quắt cũng không còn mặt mũi nào dám quay về. Một phần cũng vì hay tin Khôi đã có gia đình. Rồi sau đó vì nhiều lý do khác cô không còn dám gặp lại người đàn ông đã đi qua đời mình nữa. Cho tới khi cô nhận được email báo Khôi đã mất, Vân suy sụp. Cô đã mua vé chuyến bay sớm nhất về Việt Nam. Đến nơi tang lễ, người tiếp Vân là vợ cũ của Khôi.

Nỗi đau trong Vân càng nhân lên nhiều lần khi người đàn bà Khôi chọn làm vợ, có nét tương đồng với mình. Câu chuyện giữa hai người đàn bà cùng yêu một người chắc hẳn không có gì thú vị. Các thành viên cốt cán của quán nhạc sống hồi trước gặp lại nhau trong đám tang Khôi. Cả đám quyết định sẽ tặng cho Khôi một buổi tưởng niệm. Vậy là Vân phải hát một cách bất đắc dĩ sau rất nhiều năm. Đứng trên sân khấu, Vân hát lại bài hát hồi trước hay hát. Khi đó Khôi đàn.

***

Tối đó Vân hát cho thân phận của nàng ca sĩ phòng trà mà cô đã bỏ lại: “Tôi yêu xem một cuốn truyện hay, tiếng chim hót đầu ngày, và yêu biển vắng. Tôi yêu ly cà phê buổi sáng, con đường ngập lá vàng… Tôi yêu trăng sáng ngày rằm. Và tôi cũng yêu anh…” – Và tôi cũng yêu anh, nhạc sĩ Đức Huy.

Đám tang kết thúc, như một cách chạy trốn khỏi Sài Gòn, Vân lên Đà Lạt, thuê một homestay gần hồ Tuyền Lâm. Tối nay Đà Lạt mưa và cô mất ngủ. 20 năm, quá nhiều thứ đã thay đổi. Vân đã bỏ lỡ một bản tình ca đẹp của đời mình. Đôi khi tiếc nuối nhất không phải là không đi với nhau tới cuối đời, mà chợt nhận ra lạc mất nhau khi tưởng chừng gần nhau trong gang tấc.

Cô pha tách trà nóng, vén màn nhìn ra hồ, mưa lấm tấm trên mặt nước, Vân không thể làm khác. Cô chỉ tiếc nếu mình nói hết sự thật cho Khôi nghe, có lẽ Khôi đã có thể thanh thản tìm cho mình một người yêu thực sự. Cô chỉ buồn vì mình đã quá kiêu hãnh. Cuối cùng những bản tình ca, vẫn mãi chỉ là những bản tình ca. Vân vẫn phải bỏ lỡ. Bởi cô không còn chọn lựa nào khác.
Đà Lạt đêm lạnh, Vân ước gì mình có thể gác lại niềm kiêu hãnh và sĩ diện qua một bên. Có lẽ, bây giờ Khôi đã có một kết cục hoàn toàn khác.

Tác giả: Nguyễn Duy Quyền
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua