Truyện ngắn hay trên TTGĐ 11/19: Đằng sau hạnh phúc – tác giả: Đỗ Quyên

Cô gái ấy là tiểu tam, là tình nhân, là một kẻ đáng khinh. Còn chị là vợ anh, người vợ hợp pháp đã sống cùng anh 6 năm trời, đã sinh con trai cho anh

Truyện ngắn hay

Anh 37 tuổi, chị 35, con trai họ sắp vào lớp 1. Gia đình anh là hình mẫu hạnh phúc trong mắt mọi người. Anh thành đạt, là chủ một chuỗi nhà hàng Việt nổi tiếng, rất lịch lãm, ưa nhìn. Chị xinh đẹp, giỏi giang, là giám đốc ngành hàng mỹ phẩm của một tập đoàn lớn; là beauty blogger nổi tiếng có vẻ đẹp không tuổi. Con trai của họ mới 5 tuổi đã nói tiếng Anh như gió; đóng nhiều clip quảng cáo trên TV. Truyện ngắn hay

Một ngày đẹp trời nọ, người yêu cũ của chị thấy anh ở tiệm bánh; anh đang mua bánh kem và yêu cầu nhân viên tiệm bánh viết dòng chữ “Mừng sinh nhật em yêu!”. Trong khi gã người cũ nhớ rõ, chị không sinh tháng 11.

Gã bước ra khỏi tiệm, tốt bụng nhắn cho chị một câu: “Nhớ để mắt chồng em nhé; quý cô xinh đẹp bận rộn”. Chị đọc tin nhắn rồi làm ngơ, chị dặm lại cushion; tô lại son trước khi dự lễ khai trương một nhãn mỹ phẩm có tiếng của Hàn Quốc. Chị nghĩ thầm: “Vợ đẹp thế này, họa có điên mới ngoại tình”.

Vậy mà anh ngoại tình thật. Chị run rẩy; không dám tin đây là sự thật khi nhìn những tấm ảnh anh âu yếm, tình cảm với cô gái khác nằm trên bàn. Chị gọi cho anh, nói phải đi công tác một tuần; rồi xách vali đến một resort sang trọng trên vịnh Vĩnh Hy để gặm nhấm nỗi đau bị phản bội.

***

Ngày đầu tiên chị còn bình thản đi bơi, uống cocktail, ngắm mây trời. Ngày thứ hai, chị ăn tất cả những món ngon nhất ở resort; chẳng đếm xỉa gì tới vòng eo thon thả mà chị giữ còn hơn giữ vàng.

Ngày thứ ba, chị không ra ngoài mà nhốt mình trong phòng uống đến say mèm; chị đập vỡ gương trên bàn trang điểm, đập hết ly tách trong phòng rồi khóc như một con điên.

Chị đã làm gì sai? Chị thế này còn chưa đủ đẹp, chưa đủ giỏi giang sao? Tại sao anh lại lừa dối chị? Tại sao?

Ngày thứ tư, mắt chị trũng sâu, da tái mét. Chị trang điểm kỹ lưỡng để che đi đôi mắt thâm quầng rồi trả phòng; trả những khoản thiệt hại do cơn say tối qua rồi về Sài Gòn. Chị không thể trốn mãi ở đây, chị phải hỏi anh cho ra lẽ. Rốt cuộc là chị đã làm gì sai?

Chị về nhà, ngôi nhà vắng lặng, con trai đã ở nhà ông bà nội chơi. Chị vào bếp mở tủ lạnh tìm nước uống; đưa mắt chán nản nhìn căn bếp tiện nghi, sạch bóng nhà mình. Chị gọi điện hỏi: “Giờ này anh ấy ở đâu?”. Người kia bảo: “Anh ta ở nhà cô gái kia từ chiều, ở chung cư ”. Chị vào gara lấy xe đến đó.

Theo những gì chị điều tra được thì cô gái kia nhỏ hơn chị mười tuổi; sắc vóc lẫn sự nghiệp không thể nào so với chị. Cô ta chỉ là một họa sĩ trẻ vô danh; một con ranh xuất thân tỉnh lẻ.

Nhà cô ta là một chung cư cũ không có chỗ để ô tô; chị phải gửi xe ở xa tít rồi đi bộ lên ba tầng lầu cũ kỹ. Chị hài lòng khi nghĩ xem ra anh cũng chẳng cung phụng gì mới để cô gái ấy ở chỗ thế này.

Chị đứng trước cửa căn hộ, chần chừ rồi bấm chuông. Chị cứ nghĩ rất lâu mới có người mở cửa, chị cười cay đắng nghĩ có khi hai kẻ khốn nạn kia đang ân ái mặn nồng; trai trên gái dưới bên trong. Vậy mà không, cửa mở gần như lập tức. Một cô gái tóc ngang vai, nhan sắc bình thường ra mở cửa. Cô ta như hóa đá khi thấy chị.

Chiếc váy cô ta mặc ở nhà thêu những bông cúc nhỏ tầm thường; không thể bì được với váy áo đắt tiền chị đang mặc. Chị nghe mùi đồ ăn mới nấu, nhìn qua vai cô gái; chị thấy một bàn thức ăn nóng sốt đủ màu, còn anh đang ngồi đó gọt trái cây, gương mặt thảnh thơi, nhẹ nhõm.

Bỗng anh ngẩng lên, bắt được ánh mắt của chị; anh sững sờ trong chốc lát rồi lao về phía cửa đẩy cô ra sau lưng mình che chở. Anh nói với chị: “Về nhà mình sẽ nói chuyện. Về nhà với anh”; rồi anh dắt tay chị lôi đi về phía thang máy. Hóa ra chung cư cũ kỹ này còn có cả thang máy.

Về nhà, câu đầu tiên mà anh nói là “Anh xin lỗi!”. Chị rơi nước mắt nhưng rồi nhanh chóng bật cười chua chát khi nghe anh nói tiếp. “Tất cả là lỗi của anh, là anh đã kéo cô ấy vào chuyện này”. Chị là vợ anh, lẽ ra lúc này anh phải chối phăng hết; phải nói anh không có gì sâu đậm với cô gái kia, chỉ là một thoáng nông nổi thôi.

Vậy mà bây giờ anh đứng đây, nhận lỗi về mình, còn bao biện cho cô gái kia. Anh có nghĩ cho cảm nhận của chị, cho tổn thương của chị không?

“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”, chị hỏi. Anh trả lời một cách miễn cưỡng: “Hơn 3 năm”. Chị nắm tay thật chặt, cố giữ cho mình đứng vững. “Tại sao lại lừa dối em lâu như vậy?”. Anh tránh ánh mắt của chị, “Anh đã định nói sớm hơn nhưng con còn nhỏ quá”. Lần này thì chị gục ngã thật sự. Chị không còn đủ sức để nghe người đàn ông phụ bạc này nói tiếp câu nào nữa. Anh ấy nói vậy là có ý gì? Nếu không vì con nhỏ quá, thì anh ấy đã bỏ chị lâu rồi. Anh ấy sẵn sàng bỏ một người phụ nữ xinh đẹp; giỏi giang như chị để chạy theo một con bé chẳng ra gì.

Chị không cam lòng chút nào, chị cố hỏi thêm một câu cuối: “Em cần biết tại sao? Em đã làm sai điều gì?”. Anh mệt mỏi, chần chừ hồi lâu trước khi trả lời chị: “Anh muốn được yêu. Anh đã cố nắm níu tình yêu, cố nói cho em biết anh cần gì và chúng ta đã mất gì. Nhưng em không nghĩ đó là quan trọng, em lúc nào cũng xinh đẹp, rực rỡ, thành công. Em muốn có cuộc sống hoàn hảo. Anh có cảm giác anh và con cũng chỉ là vai phụ trong đời em, để cuộc sống hoàn hảo của em thêm lấp lánh, để người khác phải ngưỡng mộ”.

Chị yếu ớt chống chế: “Cô ấy yêu anh vì tiền, chỉ vì tiền thôi”. Anh không muốn nói nữa nhưng chị cứ níu chặt lấy anh mà nói: “Cô ấy chỉ giả vờ yêu anh thôi, chỉ vì tiền thôi, anh đừng mê muội”.

Anh rút tay ra khỏi tay chị, lần đầu tiên từ nãy đến giờ anh to tiếng: “Vì cái gì anh biết chứ. Anh đâu phải thằng ngu”.

***

Cô gái ấy là tiểu tam, là tình nhân, là một kẻ đáng khinh. Còn chị là vợ anh, người vợ hợp pháp đã sống cùng anh 6 năm trời, đã sinh con trai cho anh.

Cô ấy không cần nhan sắc để mị hoặc chồng chị. Còn chị luôn sợ chỉ cần đuôi mắt mình có nếp nhăn, eo mình có một chút mỡ, chồng mình và những người ngưỡng mộ đều sẽ dời mắt đi nơi khác để ngắm người khác đẹp hơn.

Cô gái ấy không quan tâm đến tiền của chồng chị. Còn chị thì có, chị luôn quan tâm mỗi tháng anh ấy mang về bao nhiêu tiền, kinh doanh lỗ lãi ra sao.

Cô ấy ở nhà thuê trong chung cư cũ, lấy vẽ tranh, nấu nướng làm vui. Chồng chị tặng sách cô ta vui, tặng màu vẽ cô ta cười, tặng thêm một bữa tự vào bếp nấu ăn, một buổi tối ngủ lại nhà là cô ta đã hạnh phúc.

Còn chị, thỉnh thoảng chẳng cần ngày lễ gì, chồng luôn phải gửi những bó hoa đắt nhất, to đẹp nhất đến văn phòng để chị hãnh diện. Hôm nay chị thích ngọc trai, mai thích kim cương, ngày mốt lại mê hổ phách. Chưa kể đến túi xách, giày hiệu. Anh chưa bao giờ tiếc tiền mua những thứ đó cho chị, nhưng đến một lúc anh nhận ra mình cũng giống chiếc vòng ngọc trai Akoya chị đeo trên cổ, chỉ để trang trí cho vẻ ngoài của chị thêm hoàn hảo.

Buổi tối ở bên nhau, cô ấy luôn chú ý đến anh, rủ rỉ chuyện trò với anh. Còn chị, mỗi tối chị thủy chung như một với quy trình dưỡng da 10 bước, thoa hết chai này đến lọ kia. Những lời anh nói với chị cứ trôi tuột qua tai, còn những giọt tinh chất serum thì thấm sâu tận lớp hạ bì, dưỡng da căng mịn không tì vết.

***

Anh có vài nhà hàng nổi tiếng ở Sài Gòn, Hà Nội, không có nghĩa là anh không thèm một bữa cơm nhà nóng hổi. Người duy nhất nấu ăn cho anh 3 năm nay chính là tiểu tam đáng khinh kia, và đôi lúc là mẹ anh. Còn vợ chồng anh lâu nay chỉ ăn tại nhà hàng, khách sạn sang trọng, chị luôn hào hứng chụp ảnh đăng Facebook để cho hơn trăm ngàn người follow biết mà hâm mộ lẫn ghen tỵ.

Cơm nhà hiếm hoi mà anh và con ăn chính là cơm do người giúp việc nấu. Mỗi cuối tuần khi chị bận đi spa làm đẹp, chăm sóc da, làm móng thì anh đưa con đi bơi. Chị chưa bao giờ hiểu con trai mình thích vận động, thích bơi lội, chạy nhảy chứ không thích ngồi một chỗ tập piano cho sang chảnh như ý mẹ. Nếu có một thứ nghệ thuật nào mà con trai anh có thể thích và theo đuổi thì đó là hội họa. Chỉ có vẽ, có màu sắc mới làm thằng bé thích thú mà ngồi im hàng giờ liền.

Mỗi khi anh căng thẳng, mệt mỏi, cô ấy chia sẻ với anh, lắng nghe anh. Còn chị, chị làm cách nào để chia sẻ với anh? Nếu không phải lại tặng một món quà đẹp đẽ đắt tiền, lại rủ đi ăn món ngon, đi nghỉ dưỡng. Cách xoa dịu thường thấy nhất sẽ mặc đồ ngủ thật sexy rồi tặng anh một đêm nóng bỏng.

Người ta nói phụ nữ muốn giữ chồng thì phải thật xinh đẹp, phải giỏi giang, biết kiếm tiền, biết làm tình giỏi. Người ta chỉ quên mất rằng đàn ông cũng có trái tim, cũng cần được hiểu, được yêu thật lòng.

Tác giả: Đỗ Quyên
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua