Truyện ngắn hay trên TTGĐ 04/22: Như sương… tác giả Trần Huyền Trang

Kozakura tránh dùng từ kẻ phản bội. Bởi bà muốn Kaya cứ thuần khiết như sương. Thế thôi!

Kaya đưa tay hứng ánh nắng sớm xuyên qua khe cửa, thấy rõ những mạch máu hồng hào trong suốt nổi trong lòng bàn tay. Một cách chào ngày mới đầy hân hoan như thể cô gái mới lớn ngày nào cũng nôn nao đến chỗ hẹn hò.

Mà, hôm nay Kaya có hẹn thật đấy!

Để xem hôm nay anh ấy sẽ nói những gì với mình. Chắc chắn anh ấy chẳng phải mẫu chàng trai nhàm chán. Ít ra, khi ngày nào cũng được thưởng thức bánh wagashi duyên dáng mà Kaya tự tay gói ghém cẩn thận gửi đến, thì anh ấy cũng sẽ ngọt ngào quyến rũ hơn mong đợi chứ nhỉ!

Kaya nôn nóng bước nhanh hơn dù tàu điện vẫn chưa đến giờ khởi hành. Mọi người dường như chẳng quan tâm đến cô nhưng Kaya vẫn cảm nhận rõ sự bối rối khi đứng chen vào đám đông ở ga tàu. Có ai đó biết cô đang yêu không? Những cô gái đang yêu sẽ như thế nào nhỉ? Lãng đãng, mơ mộng như đang trên mây? Không, chắc chỉ có mình mới ngốc nghếch và lãng xẹt như thế. Nhưng chắc là hai gò má mình đang ửng hồng như những cánh hoa anh đào đang rộ mùa ngoài kia ấy nhỉ? Chúng đáng yêu lắm!

Kaya tự cho rằng tháng Tư là tháng tình yêu của giới trẻ Nhật Bản. Bằng chứng là nhiều bạn học cũ và đồng nghiệp của cô đã nhận được lời cầu hôn vào mùa hoa anh đào nở. Xem kìa, chàng trai quỳ nhẹ, nâng chiếc nhẫn lấp lánh nói lời yêu cùng cô gái dưới vòm hoa anh đào rung rinh trong gió xuân. Còn cảnh tượng nào đẹp hơn thế. Kaya đã được chứng kiến phút giây đẹp tuyệt trần của cô bạn thân vào mùa hoa anh đào năm trước đấy thôi.

Dù thế giới vẫn còn chìm trong nỗi thống khổ vì Covid, nhưng tình yêu tuyệt vời vẫn hiển hiện khắp mọi nơi. Hoa anh đào vẫn khoe sắc trọn vẹn trong tháng Tư, như một cuộc hẹn. Cuộc sống vẫn tiếp diễn và tràn đầy hy vọng.

Và cô mơ. Một thời khắc nào đó có thể là gần đây nhất, cô sẽ được nghe lời thì thầm dưới những hoa anh đào…

***

Giọng anh không thật ngọt ngào. Nhưng tốt rồi, miễn anh luôn dùng hết những chiếc bánh mà cô đã mang đến. Anh là kiểu người kỳ lạ: đàn ông hảo ngọt. Những chiếc bánh wagashi cô làm, anh là người thưởng thức gần như trọn vẹn.

“Bao giờ anh sẽ cảm thấy ngán vị ngọt của những chiếc bánh đó?”, có lần cô hỏi đùa, và nhận được cái lắc đầu.

– Em chỉ nên… đứng bếp! Mọi thứ để anh lo!

Trong mắt anh, nếu cô đứng ra kinh doanh một tiệm bánh, nhất định sẽ… sập tiệm vì ý nghĩ ngốc hết phần thiên hạ. Cô dỗi anh hết gần một ngày. Cô muốn dỗi anh lâu hơn nữa. Nhưng đến hôm sau lại lọ mọ vào bếp, nặn bánh, xếp vào khuôn, lại ôm khư khư gói bánh mang theo lên tàu.

Kaya nên mừng vì anh chưa ngán bánh cô làm. Nếu không, cô sẽ mất luôn cảm hứng vào bếp, khuấy trộn, nhào nặn mỗi ngày. Và con mèo mặt quạu vừa lười vừa mập sẽ không có dịp nhảy chồm chồm lên bàn, ngồi ngó nghiêng xem cô nặn bánh với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. “Mày hãy biết ơn anh ấy, mèo Natto xấu xí ơi!”

Anh nhón lấy chiếc bánh cuối cùng, xoay tới xoay lui trên chiếc nĩa, mặt có vẻ nghiêm trọng chẳng khác con mèo Natto của cô.

– Em có nhất thiết phải tham dự cuộc thi đó không?

Cô nhấp ngụm trà và nói dứt khoát:

– Có! Em nhất định phải tham dự cuộc thi ấy. Nào, hãy nói rằng em sẽ chiến thắng đi!

Anh chìa tay ra. Cái nắm tay như có luồng điện chạy qua bàn tay cô. Chỉ một cái nắm tay thôi, là đủ. Vì anh kiệm lời. Những người đàn ông kiệm lời thường mang đến sự tin cẩn. Mẹ nói với cô như thế, khi tiện thể cô hỏi về người đàn ông tuyệt vời nhất của bà. “Ông ấy kiệm lời, nhưng ông ấy luôn ở phía sau để trông chừng mẹ”.

– Anh sắp về Việt Nam rồi!

Cô khẽ gật nhẹ khi anh hỏi liệu cô có nên cân nhắc đến Việt Nam một chuyến. Nhất định rồi! Đấy chính là lý do cô nhất định phải tham dự cuộc thi tìm kiếm thợ bánh xuất sắc nhất trong mùa hoa anh đào năm nay.

Cuộc thi do ông chủ của một chuỗi nhà hàng chuyên món ăn Nhật Bản nổi tiếng tổ chức. Người thắng giải sẽ được đặc cách một năm làm thợ bánh chính trong chi nhánh nhà hàng bánh ngọt phong cách Nhật của ông tại Việt Nam. Cô muốn tự mình đặt chân đến đất nước này thay vì nhờ vả đến anh. Dù mối quan hệ của cả hai cũng đang nảy những chồi non xanh tốt, báo hiệu một tương lai chắc chắn và đầy hy vọng.

***

Kaya có mặt ở nhà hàng của ông Chu gần như sớm nhất. Tất cả nguyên liệu làm bánh, ban giám khảo cho phép thí sinh chuẩn bị sẵn và gửi đến bếp của nhà hàng trước một ngày. Ngoài những thứ thiết yếu cho một mẻ bánh đầy đủ, Kaya cẩn trọng gửi kèm trong hộp nguyên liệu một chai nước nhỏ trong suốt. Khi kiểm tra túi nguyên liệu, người của ban giám khảo đã có một cuộc gọi nhắc nhở Kaya rằng nhà hàng không thiếu nước cho cô làm bánh.

Kaya mỉm cười, nhẹ nhàng xin họ giữ lại chai nước. Cô bảo, cô biết ban giám khảo luôn chu đáo. Nhưng đó chỉ là một chai nước nhỏ xíu, và cũng là nguyên liệu đặc biệt của riêng cô.

Kaya đến sớm nhất để kiểm tra kỹ lưỡng tất cả mọi thứ, từ những chiếc lá đến từng hoa anh đào sấy khô đều phải thật thuần khiết. Ngay từ đầu cuộc thi, theo ý muốn của ông Chu, cuộc thi sẽ dừng ngay lập tức khi ông tìm ra thí sinh xuất sắc nhất, không nhất thiết phải kéo dài hết 3 vòng. Bởi theo ông, cảm hứng bếp núc sẽ dần mất đi nếu người ta quá chú trọng vào các tiểu tiết.

Kaya đến cuộc thi cũng vì điều đó. Nó gần giống với những gì mẹ cô đã trao lại khi hướng dẫn cô làm các loại bánh wagashi. Hãy làm đúng trọng tâm, sản phẩm phải thật tinh tế và thuần khiết, đó chính là những gì mà người thợ bếp cần nhất.

Kaya hơi thất vọng khi không được tận mắt thấy ông chủ Chu quyền lực của chuỗi nhà hàng nổi tiếng trong buổi thi. Ban giám khảo chỉ có ba người. Người đàn ông duy nhất trong số họ gây chú ý với bộ đồ bếp cùng ngoại hình cao to nhưng thái độ điềm tĩnh và giọng nói khá đĩnh đạc. Chắc ông là bếp trưởng của nhà hàng, cô thầm nghĩ. Tốt thôi, mình sẽ làm hết khả năng. Xem nào, chủ đề cuộc tranh tài là các loại bánh wagashi truyền thống của 12 tháng trong năm. Chiếc bánh xuất sắc nhất sẽ được mang sang chi nhánh tại Việt Nam và định hình thương hiệu ở đó.

Khi Kaya hỏi liệu mình có thể bay sang Việt Nam với một chiếc bánh wagashi không? Mẹ cô mỉm cười. Con có thể bay đến bất cứ đâu với một chiếc bánh wagashi, miễn con đặt hết tình yêu của mình vào đó!

Kaya cẩn thận gắp những cánh hoa anh đào phớt hồng vào tách trà. Bên cạnh là đĩa bánh Sakuramochi màu hồng tuyệt đẹp được gói trong chiếc lá anh đào. Những động tác vừa khoan thai vừa cẩn trọng của cô khi làm bánh, pha trà đều lọt vào mắt vị giám khảo nam duy nhất.

Cuộc thi dừng lại ngay sau khi kết thúc vòng một. Có nằm mơ Kaya cũng không ngờ rằng mình chiến thắng một cách ngoạn mục đến vậy. Các thí sinh đều nhận được lời cảm ơn và ra về với một phần quà của nhà hàng. Kaya bối rối tròn xoe mắt khi vị giám khảo nam trực tiếp trao giải cao nhất cho mình. Cô hạnh phúc, ngỡ ngàng suýt trào nước mắt khi biết ông ta chính là ông chủ Chu.

– Thôi nào, Kaya! Món bánh wagashi tháng Tư của cô thật trọn vẹn. Nhưng tôi muốn nghe về tách trà hoa đào ấy, cô nghĩ sao?

***

Kaya đưa ông Chu đến căn hộ nhỏ xíu của hai mẹ con, nằm ở cuối phố. Đón ông, người phụ nữ Nhật duyên dáng với ánh mắt hấp háy sáng, dù mái tóc bà đã hoa râm. Ánh mắt ấy, ông Chu đã ngờ ngợ khi bắt gặp trên khuôn mặt Kaya.

– Bà còn nhớ tôi chứ, bà Kozakura, cây anh đào nhỏ của tôi?

Người phụ nữ run run cầm tay ông. Bà không rành tiếng Việt. Nhưng làm sao bà có thể quên người đàn ông Việt Nam ấy. Bởi không có ông ấy, Kaya đã không có mặt trên đời này.

– Ông còn nhớ tách trà hoa đào năm xưa ư?

Ông Chu mỉm cười:

– Không đâu. Mấy mươi năm rồi. Tôi đã quên. Nhưng Kaya đã đến và giúp tôi tìm lại. Thật kỳ diệu phải không?

Kaya muốn để mẹ kể chuyện về tách trà hoa đào, về thứ nước mà cô cẩn thận gửi đến trước ngày thi. Nó chính là những giọt sương đêm tinh khiết nhất đọng trên những bông hoa và lá cây anh đào. Hơn hai mươi năm trước, bà Kozakura đã rất nhiều lần ra khỏi nhà vào ban đêm để bí mật mang về nhà những giọt sương quý giá đó. Trong suốt mùa hoa anh đào nở, bà chỉ hứng đủ để pha một tách trà hoa đào cho ông Chu.

– Tại sao mẹ lại nảy ra ý tưởng đó? Sương cũng chỉ là nước thôi mà…

Nhiều lần Kaya thắc mắc, nhưng mẹ vẫn im lặng. Để thỏa trí tò mò, Kaya bắt chước mẹ, kiên nhẫn ra khỏi nhà giữa đêm để hứng sương. Tách trà hoa đào, không biết có phải nhờ vậy mà trở nên đặc biệt khi đến tay ông Chu?

Kozakura lim dim hồi tưởng. Có lẽ ông Chu cũng không thể quên quán rượu trên con phố nhỏ năm nào, nơi ông và bà giáp mặt nhau. Bà thậm chí không nhớ lúc đó ông nói gì. Bà chỉ uống nửa chai rượu thôi. Nhưng có lẽ nỗi buồn đã bóp nát trái tim bà, nhấn chìm bà trong cơn say.

Trong trí nhớ của ông Chu, bà là người rất đẹp. Lần đầu tiên ông gặp cảnh người phụ nữ ngồi uống rượu một mình. Ông đi theo bà khi bà liêu xiêu ra khỏi quán. Bà lao nhanh ra đường tàu. Chuyến tàu nào đó ngang qua sẽ chở nỗi buồn của bà đi xa. Nhưng chuyến tàu đã đến muộn hơn cái níu tay dứt khoát của ông Chu.

Từ cái đêm ấy, ông Chu mới biết bà là hàng xóm của mình. Cũng từ đó, ông thường xuyên qua lại nhà bà, luôn miệng bảo tôi đói, tôi thèm cơm đậu tương natto của cô nấu, tôi muốn biết mùi vị bánh wagashi truyền thống Nhật ngon như thế nào mà thế giới ca tụng…Những đêm cửa nhà bà mở, bên này, ông cũng rón rén đi theo chỉ để biết bà trở về an toàn cùng những giọt sương.

– Khi nhìn thấy tên Kaya trong bảng danh sách thí sinh tham dự, tôi đã đặc biệt chú ý. Những giọt sương. Kaya tinh khiết như sương…

– Cảm ơn ông đã đến, năm đó và bây giờ. Vì nếu không có ông, tôi đã không có tháng Tư trọn vẹn. Kaya không chào đời thuần khiết như sương.

***

Anh đẩy tấm vé máy bay về phía Kaya, nháy mắt:

– Anh chúc mừng thành công của em như thế này ổn không nhỉ?

Kaya sửng sốt. Sao anh biết sớm thế? Anh đâu có đến buổi thi?

– Đồ ngốc! Vì anh biết em thật sự xuất sắc. Anh chỉ cần đứng phía sau thôi, được chưa?

Kaya xoay tấm vé trong lòng bàn tay. Ơ kìa, tại sao ngày tháng trên vé đều trùng khớp với ngày tháng ông Chu đã ấn định cho cô sang Việt Nam?

– Thế này thì không được? Em phải đi cùng đoàn của ông Chu anh ạ!

Trong khi Kaya cuống quýt vì phát hiện ly kỳ này, anh thong thả rời khỏi bàn, tiếp đón một người đàn ông lịch lãm trong bộ vest sang trọng tiến đến. Giọng ông thật quen thuộc:

– Sao lại không hả Kaya? Đây chính là ông chủ chi nhánh nhà hàng Nhật ở Việt Nam, người sẽ là sếp của cô trong nay mai đấy!

– Sếp, sếp… ư?

Ông Chu gỡ kính râm và mỉm cười:

– Đúng vậy! Đây là sếp của cô. Là con trai của tôi. Mà… hai cô cậu định giấu giếm tôi đến khi nào?

***

Như vậy thì càng không hay rồi. Trời ơi! Mẹ không nói, nhưng Kaya ngờ rằng ông Chu đã từng yêu bà rất nhiều. Có thể nào, anh với cô là máu mủ ruột rà? Kaya bủn rủn, suýt ngất khi về đến nhà.

Bà Kozakura ủ ấm tay con gái trong tay mình:

– Ta quên nói. Chính vì mang con trong mình mà ta đành phải từ chối tình yêu của ông ấy đấy. Máu mủ ruột rà gì ở đây. Đồ ngốc!

– Thế còn… ba con? Ông ấy đâu?

– Hãy cảm ơn ba con vì đã cho con tượng hình. Chỉ thế thôi!

Bà Kozakura tránh dùng từ kẻ phản bội. Bởi Kaya thuần khiết như sương. Và hãy để Kaya mãi như vậy thôi!

Tác giả: Trần Huyền Trang
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua