Truyện ngắn hay: Lời chào đêm muộn

Trước những ngây thơ vụng dại tuổi mới lớn, người mẹ tìm mọi cách để con gái của mình thấu hiểu, cảm thông và vững lòng không đi vào vết xe đổ của quá khứ!

Từng đợt gió giao mùa lành lạnh, cuốn những chiếc lá tre khô rơi kín khoảng sân nhỏ sau nhà. Hoa chùm hôi lúp xúp trắng các con đường trong xóm. Hạ biết mùa đông đã về. Nhiều lần định đem chiếc áo len màu kem, món quà ba Hải mang về từ Đà Lạt, ra làm duyên với mùa, với tụi bạn, nhưng sợ mẹ buồn, Hạ đành co rúm người sau xe Đông đến trường mỗi sáng.
Một ngày giữa mùa đông, Hạ đứng trước cửa lớp, nhìn tán xà cừ ve vẩy trong làn gió lạnh. Đông chầm chậm đi về phía Hạ, tay cầm hộp quà đính nơ màu đỏ. “Đông có cái này cho Hạ”. Đông vội mất hút vào đám bạn đang nhốn nháo trước sân, để lại Hạ trong sự ngỡ ngàng quá mức.
Hạ khoác lên người chiếc áo len mới. Tự ngắm mình trong gương. “Cũng đẹp thiệt chứ!”. Mải xoay tới xoay lui, Hạ quên mất là đã trễ. Tiếng mẹ vọng vào từ đám rau cải sau nhà: “Nhanh lên Hạ ơi, Đông chờ ngoài ngõ”. Một thoáng ngập ngừng, Hạ cởi chiếc áo len, cất lại vào trong tủ.
Vẻ mặt tươi tắn của Đông bỗng trùng xuống khi trông thấy bóng Hạ xuất hiện với mỗi chiếc áo dài trắng quen thuộc. “Đông chờ Hạ có lâu lắm không?”. Hạ ngồi lên xe, cố gắng không chạm vào người Đông, nghe có gì khang khác mọi bữa. Đông không trả lời, đạp xe chầm chậm qua những con đường cát trắng. Từng đợt gió sớm lành lạnh. Những chiếc lá tre màu đỏ gạch xoay xoay trước mặt, đậu lên tóc, lên vai. Hạ đưa tay, định nhặt chiếc lá tre vương trên mái tóc bồng bềnh của Đông như mọi khi, nhưng nghĩ sao đó rồi lại thôi.
– Sao Hạ không mặc chiếc áo đó, bộ chê xấu hả? –Đông hờn dỗi.
– Đâu có! Trễ học rồi, Đông đạp nhanh đi. – Hạ bối rối bám vào phía sau yên xe.
– Chạy nhanh lạnh lắm đó!
– Không sao, có Đông che cho Hạ mà.
Đông khẽ cười, sung sướng lạ.

truyen-ngan-loi-chao-dem-muon-hinh-anh-1-shu-339735314

Từ khi vào quán, gọi hai ly chè bưởi, Hạ cứ đuổi theo những ý nghĩ của riêng Hạ, bỏ Đông ngồi một đống trước mặt. Đông biết sáng nay Hạ có quà, nhưng không biết chính xác là của ai. Đông còn nhận thấy rõ sự thay đổi trong Hạ khi nhận gói quà đó. Ý nghĩ về món quà của bạn trai nào đó quen từ mạng xã hội gửi cho Hạ khiến Đông không yên tâm chút nào.
– Hôm nay Hạ có quà từ phương xa đúng không? – Đông dò hỏi, sợ Hạ nghĩ Đông đang cố tình điều tra.
– Ủa, sao Đông biết hay vậy? Hạ định nói với Đông đây. – Hạ làm ra vẻ vui sướng lắm.
– Ờ, mà của ai vậy Hạ, phải của mấy bạn trong Hội những người yêu thích phim TVB mà Hạ là thành viên không? – Đông thăm dò tiếp.
– Không phải đâu Đông. Quà từ Sài Gòn, của một người đàn ông trung niên, rất quan trọng với Hạ, là người mà Hạ rất yêu thương và cũng rất thương yêu Hạ. – Biết được ý nghĩ của Đông, Hạ cố tình làm cho Đông chột dạ, cho bỏ cái tật “ham ăn ham ngủ” để Hạ chờ dài cổ trong những sáng đến lớp.
Đông như đang ngồi trên đống lửa to. Sợ Hạ trẻ người non dạ, bị mấy con yêu râu xanh trên mạng dụ dỗ. Chuyện này báo đài đăng tải thiếu gì.
– Thằng cha đó là ai vậy? Hạ nói cho Đông biết được không? Ổng ở đâu, bao nhiêu tuổi, làm gì, sao quen với Hạ?
Hạ cười tỉnh queo:
– Ông đó ở Sài Gòn, hơn bốn mươi tuổi một chút, làm giám đốc của một công ty xây dựng. Mà sao Đông khẩn trương dữ vậy?
Đông cảm thấy sợ. Dù sao đây cũng là cơ hội hiếm gặp, Đông chụp ngay:
– Sao Đông không khẩn trương được chứ! Đông chỉ có mình Hạ là bạn rất thân. Rủi Hạ có chuyện gì Đông biết đi học với ai? Áo len Đông tặng cũng vậy. Sợ Hạ cảm lạnh, nghỉ ở nhà, mình Đông đi học buồn chết.
Đông cúi mặt xuống bàn, hai tai nóng ran. Hạ cúi xuống đôi đàn tay đang vân vê nhau:
– Hạ… Hạ cảm ơn Đông vì chiếc áo đó. Trễ rồi, mình về đi Đông, mẹ Hạ lo lắm đó.
Ngồi sau xe Đông, Hạ cứ nghĩ về những gì Đông nói, cùng vẻ mặt lo âu thật tội nghiệp của Đông. Đông cũng hay thiệt, cứ như là thám tử tư. Hạ nhận được quà thiệt, một gói quà to đùng, vào sáng nay. Là quà của ba Hải. Ngoài món quà cùng lời hỏi thăm cho mẹ và Hạ, ba còn báo một tin vui là dì vừa sinh cho ba một bé trai. “Ba đặt tên nó là Thu, để hai chị em gần gũi nhau hơn”. Hạ vốn là đứa luôn xem niềm vui của người khác cũng là niềm vui của mình, huống chi người nhận được niềm vui quá lớn này lại là ba Hải. Hạ thấy rất vui, mặc dù hồi Hạ năm, sáu tuổi gì đó, không biết lý do gì mà ba Hải không còn sống chung với mẹ và Hạ nữa. Thỉnh thoảng có người đàn ông lạ mang đến nhà những thùng gì đó, mẹ nói là quà của ba Hải. Dù không sống cùng nhau đã lâu nhưng Hạ vẫn luôn có sự yêu thương, kính trọng dành cho ba Hải. Có lẽ vì mẹ Hạ là người đàn bà tốt, mẹ luôn gieo vào lòng Hạ những suy nghĩ tốt đẹp về ba, dù ông đã bỏ mẹ con Hạ đi theo người đàn bà khác. Hạ nhẩm lại hai cái tên Hạ, Thu mấy lượt, lòng có chút rộn ràng. Trên đời này có những con người bỗng gần gũi và yêu thương nhau hơn chỉ vì những cái tên của họ? Dù sao thì Hạ cũng thích thú, ít ra trên đời này có thêm một người có dây mơ rễ má với Hạ.

truyen-ngan-loi-chao-dem-muon-hinh-anh-2-shu-420941896

– Chiếc áo ấm ba cho mấy năm trước không còn vừa nữa hả con? Sao không nói mẹ cho tiền mua cái mới? Lại nhịn ăn sáng nữa à?
– Dạ, đâu có mẹ, cái này Đông tặng.
Câu nói pha chút ngượng ngùng cùng nét mặt của Hạ xoay những suy nghĩ của mẹ sang hướng khác. Trong đầu của mẹ Hạ bây giờ là hình ảnh của Đông và Hạ, nụ cười của hai đứa mới tươi nguyên làm sao. Hai đứa đâu biết ngày ngày mẹ đều để tâm đến chúng, nhìn chúng cười đùa, nhìn chúng giận dỗi mà cười thầm, mà lo lắng và nhớ nữa!
– Đông là đứa hiền lành, ngoan ngoãn đúng không con? – Mẹ nhìn Hạ, thăm dò.
– Con cũng không biết nữa mẹ ơi. Mà tự nhiên sao mẹ hỏi con chuyện đó?
Mẹ Hạ nhìn con gái, mỉm cười. Là hỏi vậy thôi, qua thái độ của Đông và Hạ, mẹ biết giữa chúng không phải là một tình bạn đơn thuần. Trái tim người mẹ bồn chồn nhìn con gái và hy vọng con đủ tỉnh táo hơn mình.
Mẹ cười gượng:
– Có gì đâu, mẹ hỏi để biết mà con!
Hạ nhìn mẹ, hiểu là mẹ đang lo lắng cho mình. Một nỗi lo lắng không chỉ đơn thuần là nỗi sợ con mình nhỏ dại chạy theo bạn bè rồi bị vấp ngã, trầy xước tay chân. Hạ thấy thương mẹ hơn bao giờ hết, bỗng cất thủ thỉ:
– Đông hả mẹ? Con thấy Đông cũng hiền. Tự nhiên hôm bữa Đông tặng con áo lạnh, nói là sợ con bệnh, Đông đến trường một mình sẽ buồn. Với lại hôm đi học thêm về, Đông chở con vào quán nước, nói là Đông rất lo lắng cho con và chỉ có con là người bạn thân nhất.
Hạ dứt lời, ngại ngần nhìn vào mắt mẹ. Mẹ Hạ im lặng, lòng như có lửa. Mẹ nhớ đến ba Hạ, nhớ đến tuổi trẻ mộng mơ, bồng bột của cả hai. Mẹ và ba Hạ ngày đó cứ như là Hạ và Đông bây giờ. Có điều tình yêu của họ giản dị hơn nhiều, chỉ có tiền tặng nhau chiếc khăn tay, hay mớ hoa cỏ dại hái ở ven đường. Nhớ chuyện đã qua, mẹ càng lo sợ, sợ đứa con gái bé bỏng lại giẫm lên vết xe đổ của mình ngày trước.
– Hạ! Con biết tại sao mười mấy năm trước ba Hải bỏ mẹ con mình đi theo người đàn bà khác mà mẹ không một lời oán trách, trái lại còn biết ơn và dạy con kính trọng ba Hải nữa không? Vì ba Hải không phải là ba ruột của con. Ba Hải là ân nhân của mẹ con mình.
Hạ nhìn mẹ. Đôi mắt mẹ lưng tròng, như đang dõi về nơi nào xa xôi lắm. Hạ đứng dậy, xếp hai cái chén vào nhau, tìm lồng bàn đậy nồi cơm và một ít đồ ăn, bước lại bên mẹ, ân cần:
– Mẹ… mẹ nói tiếp cho con nghe đi mẹ.
– Mẹ và ba con cùng ba Hải lớn lên ở một vùng quê nghèo ngoài Bắc. Tuổi thơ thiếu thốn chia nhau từng củ khoai sùng, từng món đồ chơi nhà quê đã gắn kết ba người bọn mẹ lại với nhau. Mỗi ngày một lớn, mẹ nhận ra rằng tình cảm mẹ dành cho ba con và ba Hải không giống nhau. Ba con cũng thú nhận điều này với mẹ. Chỉ có ba Hải vẫn xem mẹ và ba con như hai người bạn, hai đứa em nhỏ của mình. Xong cấp 3, ba con và ba Hải lên Hà Nội theo học trường xây dựng. Một đêm đầu hạ, mẹ còn nhớ đêm đó trăng không sáng lắm, mẹ đang giặt đồ ở cầu ao nhà mẹ thì ba con xuất hiện. Mẹ vui mừng khôn xiết vì mẹ nghĩ giờ này ba con đang ở Hà Nội xa xôi kìa. Ba con nói nhớ nhà, nhớ mẹ quá nên đi nhờ xe hàng về thăm. Sáng hôm sau… – Mẹ Hạ nấc lên một hồi dài, quay sang ôm Hạ, những giọt nước mắt mẹ rơi trên tay Hạ, nóng hổi. – Sáng hôm sau, chiếc xe chở ba con bị tai nạn giữa đường. Mấy hôm sau nữa thì ba con mất trong bệnh viện. Năm đó ba con gần hoàn thành năm học thứ nhất.
Hạ ôm chặt mẹ, mếu máo:
– Còn ba Hải thì sao hả me?
Mẹ Hạ đưa tay quẹt nước mắt, nói tiếp:
– Hơn hai tháng sau khi gặp ba con, mẹ biết mình có con trong bụng. Ba con thì không còn nữa, mẹ không biết làm sao. Quê ngoại con hồi đó còn phong kiến lắm, nhất định ông ngoại sẽ không nhìn mặt mẹ con mình. Mẹ viết thư cho ba Hải. Ba Hải khuyên mẹ cứ yên tâm, ba Hải sẽ có cách giúp mẹ giữ được con và giữ cả tiếng tăm cho gia đình mẹ. Một ngày sau đó không lâu, ba Hải cùng ông bà nội con sang nhà mẹ, xin cưới mẹ làm vợ liền với lý do mấy năm đại học còn dài, ba Hải sợ người khác cưới mẹ mất. Năm con 7 tuổi, ba Hải có giấy triệu tập vào miền Nam công tác. Mẹ khuyên ba Hải nên đi và tìm cho mình hạnh phúc mới. Vì ngần ấy năm chung sống, ba Hải chỉ xem mẹ như em gái. Nhiều người không hiểu chuyện trách ba Hải của con là người bạc tình bạc nghĩa. Một lần về thăm quê, thấy mẹ con mình vất vả quá nên ba Hải đã đưa mẹ con mình vào trong này. Mẹ giấu kín bao năm nay, chỉ tội cho ba Hải phải chịu oan ức. Hôm nay mẹ kể chuyện này vì con cũng đã lớn, con cần phải biết, và mẹ mong con hãy hết sức tỉnh táo trong mối quan hệ với Đông. Mẹ không nói Đông là người xấu, không phải mẹ không tin con nhưng mà chuyện đời mà biết đâu được con ơi.
Mẹ Hạ dứt lời với những giọt nước mắt và cõi lòng nhẹ nhõm. Hạ òa khóc:
– Mẹ đừng trăn trở nữa, con hứa sẽ không làm gì để mẹ phiền lòng vì con đâu.

truyen-ngan-loi-chao-dem-muon-hinh-anh-4-shu-57768379

Đêm mùa đông. Hạ khoác chiếc áo len màu nắng của Đông, đứng bên cửa sổ, mặc những cơn gió lạnh cứ thông thống thổi về. Cách mấy đám đậu non trước mặt, nhà của Đông như một khối đen khổng lồ, không chút ánh sáng nào len ra từ cửa sổ phòng Đông cả. Không hiểu sao đêm nay Hạ thích đứng đây, nhìn về phía đó và khuôn mặt cùng nụ cười hiền của Đông ngày càng rõ hơn trong Hạ. Nhiều ngày nay, Hạ muốn nói cho Đông biết ý định của Hạ mà không biết bắt đầu từ đâu. Thật tình Hạ rất quý Đông, rất ngượng khi bắt gặp Đông nhìn Hạ với ánh mắt lạ, không giống như ánh mắt của mấy bạn trai khác cùng lớp. Nhưng mà cũng có nhiều lần Hạ cố tình quay sang chỗ Đông, không thấy ánh mắt đó lòng Hạ buồn buồn sao đó. Hạ sợ Đông không hiểu mà giận Hạ. Hạ không thích chỗ trống sau xe Đông sẽ dành cho đứa con gái khác không phải là Hạ.
Một đợt gió khuya lạnh nữa ùa về. Hạ co rúm người bên song cửa. Vẫn không có chút ánh sáng nào len ra từ cửa sổ phòng Đông. Một vì sao lẻ loi treo trên bầu trời đêm lạnh giá. Hạ quay lại giường, điện thoại đổ chuông. Giọng Đông nồng ấm:
– Ra coi mưa sao băng kìa, phía cửa sổ phòng Đông.
Hạ vội chạy đến bên cửa sổ. Một bảng chữ màu đèn led với dòng chữ “I Love You” màu đỏ nhấp nháy làm vỡ òa tim Hạ. Từ trong điện thoại, giọng của Lionel Richie cùng bài hát Hello vang lên nồng cháy.

Lê Minh Tú
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua