Bí cắn trái ổi xanh, ngồi trên cầu dừa, buông thõng chân nhìn con còng quơ quơ hai cái càng như hai hạt đậu đỏ. Lũ còng này nhát hít. Nó rình thò ra khơi khơi mấy cái bông dừa rụng. Bí thở cái nó cũng rụt cổ vào. Ngồi im như thóc, chúng mới rụt rè bò ra lần nữa. Cái giống bé nhỏ nó cần thận trọng. Bí nghĩ vậy.
Nước ròng sát đáy. Ngoại hay nói với Bí không có gì buồn hơn khi nhìn nước ròng. Nước mà nó chảy phăng phăng nhìn tàn nhẫn lắm. “Cái gì nó cũng cuốn đi, sao không tàn nhẫn con?”. Nghe trong lời ngoại có cái gì dài tựa con sông ngoài vàm, Bí không rượt theo kịp. Nước lom lem liếm hai bờ sình chơ vơ. Những váng nước nổi lên trên mặt sẫm sẫm một màu nâu nâu. Hồi nhỏ Bí mê man với cây vợt ngoại cuốn bằng cọng dừa. Đợi nước lưng lừng sẽ nhẹ nhàng hớt lớp bọt, khẽ khàng nhấc lên mang theo miếng bọt nước vương trên cái phễu nhỏ xíu. Nhiều khi chưa đem nó gần tầm mắt để nhìn ánh sáng xiên ngang lung linh thì nó đã tan biến. Rồi Bí cứ say sưa lặp lại, nâng niu, tan vỡ, nâng niu, tan vỡ…
Bí ngây người ngồi nhớ, không thấy chiều đã rơi trên đọt dừa già nằm ngang con xẻo nhỏ từ lúc nào.
– Đi đâu con?
Bí giật mình. Không biết bao lần Bí tự hỏi và có cả sự ghen tỵ sao ngoại làm cái gì cũng nhẹ nhàng: rửa chén, đâm tiêu, úp nồi vào chạn, im ru đến phát sợ. Bí thì không. Ngoại không cần gỡ cái mắt kính lão ra, không cần nhìn lên, nghe tiếng mở cửa là ngoại hỏi: “Bí à con?”. Nhất là ngoại đi. Nhiều lần vui vui Bí ngồi thụp xuống coi chân ngoại có chạm đất không. Và Bí hưởng nguyên cái cốc vào đầu.
– Con đi thôi nôi con Thy, ngoại!
– Ờ. Thy tiệm đồng hồ hử?
– Dạ, nó đem con về làm thôi nôi ở đây.
– Ờ, con nhỏ lấy chồng sớm. Đẹp đẹp là vậy! Mày bầu bì kêu thằng Vũ nó chở đi con. Tối thui!
– Vũ chưa về ngoại ơi. Bạn con chở. Chút Vũ rước con!
Bí nhìn vô tấm kính trước mặt. Cái tủ áo này là tủ áo ngoại sắm lúc đám cưới ba mẹ. 25 năm rồi, mặt kính mờ căm. Nhưng không ai trong nhà có ý nghĩ muốn thay. Ba hay coi sóc sửa chữa đồ trong nhà của hai bà cháu. Những lúc tạt qua cho ngoại chai dầu xanh hay con cá lóc cũng tuyệt nhiên không nhắc đến việc thay tấm kính. Hình như ai cũng muốn giữ hình ảnh mẹ trong nhà, vì sợ Bí không nhớ mẹ chắc? 25 năm! Cho dù Bí thường tẩn mẩn dùng giấy báo lau từng phần rất nhỏ nhưng nó cũng không sáng được. Mỗi lần đứng trước gương, Bí có cảm giác như phía trước Bí là một làn sương mờ mờ. Tựa như giữa tấm hình mẹ đặt trên bàn thờ và Bí có một khoảng cách vậy. Thậm chí đôi lần Bí nghĩ có khi nào mẹ giận Bí vì sinh ra Bí mà mẹ phải đi xa?
Tấm gương không soi rõ mặt Bí. Nhưng cần gì rõ. Bí thuộc lòng từng chi tiết trên mặt mình. Không chi tiết nào Bí thấy giống mẹ! Mẹ đẹp. Bí không. Bí mơ hồ biết từ hồi lớp lá, khi Bí thấy cậu bạn cho kẹo Thy chứ không cho Bí. Bí biết đêm cắm trại chia tay thời học sinh, Vũ ôm vai Bí vỗ vỗ như đồng chí. Cũng bàn tay ấm ấy sực đan tay Thy phía sau cây sa kê cạnh bãi xe của thầy cô. Chưa bao giờ Bí chạm phải ánh mắt bối rối của một anh bạn nào cả. Họ nhìn Bí như nhìn đồng bọn. Bí không muốn vậy. Bí muốn được họ xem như Thy. Bí muốn trước Bí họ như con gà trống lấy hết sức bình sinh đập cánh, rướn cổ cho ra thanh âm oai vệ nhất. Bí không muốn thấy họ ỉu xìu nốc bia liên tục như Vũ khi Thy lấy chồng. Một thời gian cũng dài, Vũ như tàu đu đủ rụng. Ngồi với Bí bên đây sông mà mắt cứ mông mênh về bên nảo bên nao.
Bí sờ xuống bụng. Vũ nói sẽ đặt tên con là Bầu. Bầu Bí nghe cho mát rượi luôn. Bí tự nhiên không thấy chút buồn nào khi nghĩ Vũ đã từng yêu Thy. Không hiểu sao Bí không ghen tỵ gì. Bí chỉ nghĩ đến trong bụng mình một em bé Bầu của Bí và Vũ. Ngoại có lần nói, đàn bà bầu bì hết nghén là rộng lượng, dễ thương cho con nó lành.
– Linh hử? Linh nào con? Ối… có… Bí ơi, bạn đến rồi!
Bí lên xe vẫn còn nghe tiếng ngoại đuổi theo sau:
– Con Bí là Linh. Xém chút ngoại quên luôn chớ. Mới 75 mà hay quên quá!
Thôi nôi mà trang hoàng sân khấu lộng lẫy như đám cưới. Một tấm bảng to với nhiều đèn nhấp nháy, chạy dòng chữ bay bướm “Mừng thôi nôi Hoàng tử Tin Tin”. Ở cái chợ huyện này chắc chưa bao giờ có cái đám thôi nôi nào lớn như con Thy. Thy lướt thướt trong bộ áo đầm maxi lạ lẫm. Xung quanh là những người đàn bà, mặt trắng bệch lâu lâu liếm môi chớp mắt vì son phấn lạ lẫm, người cứng đờ trong mấy áo kết cườm, kết đá lóng lánh. Những người đàn ông da bóng lên khắc khổ đen đúa, ánh mắt ngơ ngác tựa trẻ con đi lạc. Có vài bàn khách ra vẻ sang trọng. Chắc là dân làm ăn với chồng Thy. Nghe đâu chồng Thy đang nhập bóng đèn, đồ điện từ Đài Loan về Việt Nam bán – Thy khoe như vậy trên Facebook. Thy xách áo đầm như cô dâu trong ngày cưới, nắm tay chồng đi chào mọi người. Người đàn ông ấy thấp hơn Thy, ăn bận chỉn chu, nhưng không giấu được lớp da chảy xệ dưới cằm. Tự nhiên Bí nghĩ cắc cớ, không biết Thy sẽ nói những gì với ông hằng ngày nhỉ? Không lớn lên cùng nhau, không cùng lứa với nhau, không kỷ niệm, không hiểu hết lời nói của nhau… Thy là số hiếm hoi trong số con gái đất này đi làm dâu xứ người đến giờ người ta thấy vẫn ổn. Nói như ngoại là nó hên! Thy lướt qua chỗ Bí ngồi bằng nụ cười tự nãy giờ chưa khép. Thy đi qua chỗ Bí và các bạn, những người có suốt một tuổi thơ và lớn lên cùng nhau mà ánh mắt dường như không đậu lại quá vài giây.
– Vui không em?
– Vui. Anh vô chào Thy không?
– Thy mắc khách khứa. Bữa nào rảnh vợ chồng mình gặp. Em có cho Bầu ăn gì không? Hay đi ăn chuối nướng hôn? Từ từ! Lên xe từ từ chứ!
– Thấy ghê hôn. Lo cho tui dữ!
– Trời Bí Bầu của tui mà. Yên. Dìa nhen!
Bí leo lên chiếc Future cũ vòng tay ôm Vũ. Trong ánh sáng nhập nhòe của lùm cây trước nhà hàng, Bí không để ý có một ánh mắt dõi theo!
Bí khép cửa phòng sanh. Ba đứng loay hoay hút thuốc ngoài góc hành lang cạnh thùng rác. Vũ xớ rớ ôm cái giỏ quần áo, tã đầy ụ. Ngoại ngồi lọt thỏm chơ vơ ở hàng ghế đợi. Bí cười cười suốt đầu hôm đến giờ. Bí có đau bụng đau dạ gì đâu mà ngoại cứ run lẩy bẩy. Ai đời đi bệnh viện đón thằng chắt Bầu mà đôi dép bỏ quên ở nhà! Mới 75 mà mau quên quá ta!
Bên trong phòng sanh, Bí muốn khuỵu xuống vì đau. Không thấy ai nữa, Bí cho phép mình run rẩy. Cơn đau từng đợt bắt Bí phải xoay trở. Nằm trên giường nghiêng bên nào cũng chỉ yên được chốc lát. Càng lúc hình như quãng nghỉ giữa các cơn đau càng rút ngắn. Đến lúc Bí thì thào:
– Bác sĩ ơi, chắc em hết chịu nổi.
Bí nghe nhồn nhột ươn ướt trên má mình. Chưa có cái gì đau đớn khủng khiếp như thế này. Bí thở đứt quãng từng hơi như cá mắc cạn. Trời ơi, cho Bí một đôi tay! Sao không có một bàn tay ai ở đây cả? Cho Bí đôi tay rắn chắc của Vũ, đôi tay yếu ớt của ngoại hay đôi tay mềm của nhỏ em gái Cải cũng được. Bí chỉ cần thấy có ai bên cạnh. Cả một đời Bí chưa bao giờ mong muốn một bàn tay người đến vậy.
– Được nửa đường rồi, thấy đầu em bé rồi. Cố lên.
– Mẹ!
– Ừa, nắm chặt thanh giường! Lấy hơi thật dài!
– Con không làm được! Mẹ ơi, mẹ giận con không?
– Con nhớ con chơi “u… u…” không? Hít một hơi để dành y như vậy. Giỏi. Rặn nghen. Rặn như đi cầu khó. Sẽ xong mà. Nắm tay nè… Giỏi lắm! Lần nữa…
Bí không biết gì nữa. Bí chưa bao giờ gọi mẹ thành tiếng. Cũng chưa bao giờ được nắm tay mẹ. Lần này Bí còn nói chuyện, nắm tay mẹ. Vậy là mẹ không giận Bí. Mẹ đang ở đây. Người ta nói có mẹ là an tâm, là ấm áp lắm. Nhỏ tới giờ lần đầu tiên Bí mới biết.
– Hoàng tử đây rồi!
Tiếng em bé khóc rất gần, trước mặt Bí. Một sinh linh nhăn nheo, miệng mở toang, tay quơ quơ chân chòi chòi. Bí chợt mỉm cười nghĩ Bầu là con mẹ Bí mà, không phải hoàng tử. Bí sẽ cho Bầu sự ấm áp!
Bí không còn đau nữa. Bí có một cuộc đời an nhiên. Mẹ an tâm nhé!
Bí nghe tiếng người lao xao tưởng như ở rất xa. Xa lắm.
– Bầu đây rồi!
– Mẹ nó sao bác sĩ?
– Tốt quá. Mô phật. Mô phật. Cám ơn Phật Trời phù hộ cháu tui…
Truyện ngắn hay của Triệu Vẽ
Tiếp Thị Gia Đình