Soái hai mươi bảy tuổi. Mũi thẳng, tóc mượt, râu quai nón, ăn bận rõ ra một businessman thành đạt. Một vợ, một con làm công ăn lương ở một hãng liên doanh. Soái xuất thân từ một vùng nông thôn. Như hàng triệu con người từ quê lên phố lập nghiệp, Soái mang trong mình giấc mộng “1234”: một vợ, hai con, ba lầu, bốn bánh. Hai lăm tuổi, Soái lấy vợ. Đang tuổi sung mãn, sinh lực cao cường, đúng kỷ niệm một năm ngày cưới Soái đã lên chức bố, hiện thực hóa một nửa giấc mơ.
Lúc trà dư tửu hậu, đám bạn Soái vẫn hay đùa cợt: Vợ xấu nết đẹp người, về nhà cứ đánh, đánh mãi ắt sẽ đẹp nết lên, chứ loại gái ngoan và hình dung cá sấu hoa cà, càng đánh càng xấu. Vô hình chung tư tưởng này ảnh hưởng sâu sắc đến Soái. Soái lấy vợ là một cô tóc mây mày nguyệt, trường túc bất tri lao. Một bữa ở hội chợ trời mưa ế khách, vợ Soái đang làm người mẫu cho một hãng xe tải. Vòng ba tròn như cặp bưởi cứ đảo như chong chóng trong mắt Soái. Soái lại gần giả vờ coi xe rồi chạm vào mông nàng, “tà lưa cà dưa” rồi quen nhau. Dạo này vợ nằm ổ đẻ, mình Soái bươn chải kiếm tiền. Trong tâm tư của Soái không muốn cho vợ lăn lộn mưu sinh. Soái yêu nàng hết mực. Nàng cũng yêu Soái, nghe lời chồng ở nhà trọ làm vợ đảm mẹ hiền. Nàng không lẳng lơ, Soái cũng không cần động thủ dạy vợ như đám đồng nghiệp kháo nhau. Nghề PG của nàng lắm cạm bẫy nhưng nàng ngoan. Soái đã yên một bề. Chỉ còn một nửa giấc mộng, Soái sẽ thực hiện bằng ý chí cao như núi.
Truyện ngắn Gieo neo nghề sales nói về chàng trai tên Soái
Nhưng nghề sales quả là một nghệ thuật đỉnh cao. Đã là nghệ thuật quả là không dễ dàng chinh phục. Phải tận dụng tất cả kiến thức Đông Tây kim cổ, phải học hỏi từng ngày, kiên ngạnh như thủy. Các minh tinh màn bạc là diễn viên lớn trên màn hình nhỏ, salesman như Soái là diễn viên nhỏ trong một cuộc đời lớn. Nghề này có lắm may rủi, khiến con người ta hay tin vào số phận, phong thủy, thậm chí cả những mê tín. Soái cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng không tin cũng không được. Soái theo bạn bè đi chùa đi miếu, xem tử vi. Tin vào mai rùa cỏ thi, gọi các vị Trần Đoàn, Khổng Minh, Lỗ Ban là thánh. Ngoài xem sao giải hạn, phóng sinh, làm phước, Soái còn sử dụng một phương pháp cực kỳ mô đéc. Trên màn hình chiếc iPad luôn có icon là ba cái hương nghi ngút cháy. Đấy là cái ứng dụng hiện đang nổi như cồn, các thương gia nhiệt liệt ca tụng. Biết được thiên cơ là mười trận thắng bảy. Khi tải ứng dụng này về, Soái nhờ một thầy phù thủy cao tay làm phép. Anh không cần bảy, chỉ cần năm là được.
Hết mùa an cư kiết hạ, lại sang tháng cô hồn. Lòng dạ Soái như lửa đốt. Nửa con trăng này nữa mà không đủ chỉ tiêu là cuốn gói kiếm công ty khác. Ba năm cống hiến, nhiều lần là ngôi sao bán hàng toàn quốc. Nhưng nghề này nghiệt ngã, tháng trước là best-seller, tháng sau không đủ chỉ tiêu là thành chuột chạy qua đường. Giá mà không phải ăn vẫn sống. Chủ nhà trọ không bao giờ khoan nhượng, hóa đơn tiền điện nước như quan họ đến hẹn lại lên. Bạn bè vẫn yêu thương khuyên nhau: đời mà cái gì đến sẽ đến, nhưng khoản thấu chi tiếp khách, thẻ tín dụng trả trước đến biết làm sao. Tự trong sâu thẳm tâm hồn, Soái ước gì mình có một khoản thừa kế kếch xù, hay có hai căn nhà, một cái cho thuê, một cái để ở. Đôi khi giấc mơ phú quý chợt về, rồi lại tan hoang trong những bão tin nhắn đòi nợ của ngân hàng. Soái gắt gỏng với vợ vì chiếc áo mới ủi còn nóng, cự nự nàng không biết lo xa. Soái bực bội vợ để con hăm tã khóc như xé vải. Nhưng chỉ cần nàng nhỏ đôi dòng lệ tủi hờn, cơn thịnh nộ lại biến thành niềm thương cảm. Soái xót thương nàng, thương mình. Soái lại lên đồ, chải keo, xịt nước hoa, vận hết sức công lực, lấy lại vẻ tươi tỉnh, biến thành một doanh nhân thành đạt, như một thiện xạ dũng mãnh ra đường đi săn.
Cà vạt xanh chấm bi, sơ-mi xanh nhạt. Người nức mùi nước hoa. Soái trệu trạo ngồi nhai cơm tấm vỉa hè. Ly cà-phê lắm bắp nhiều bọt xà phòng, giàu hóa chất làm Soái bồn chồn. Mấy mã chứng khoán mới mua bị cá mập kéo xuống dưới mệnh giá. Trước khi đặt lệnh, Soái đã tham khảo mấy tay chơi sừng sỏ, biết đâu cơ may có thể dỡ nhà người ta làm chuồng lợn. Nhưng làn sóng đỏ còn ác hơn thủy triều Formosa, nhấn chìm Soái trong niềm tuyệt vọng. Soái kìm cơn đau bụng, mắt ngóng ra đường chờ đợi một cái gì đấy diệu vợi xa xôi.
Soái thương tình đồng ý để thằng nhóc đánh giày, nhưng nhất định không mua vé số. Thằng này môi thâm, mặt choắt. Soái nhìn gương mặt mình trong chiếc giày mới lên xi bóng loáng lẩm bẩm: “Hãm”. Cô nàng nón lá, người sặc mùi nước hoa rẻ tiền năn nỉ ỉ ôi, Soái hờ hững giả điếc không nghe: “Âm khí nặng”. Soái vẫn chờ lão thần tài đi qua.
Soái nhắm mắt thành tâm khấn vái. Ba que hương trên màn hình chao đảo. Mắt hoa lên khi gặp quẻ thượng kiết. Nghĩ thầm, trời cứu ta rồi. Lão thần tài thật ra là một ông già bán vé số, thuê bộ đồ thần tài giá sáu chục nghìn một ngày ở một sân khấu cải lương. Mũ mão cân đai uy nghi. Miệng lưỡi sắc sảo như dao cạo. Lão không chào ai cứ ung dung đi thẳng, miệng liên tục: Thần tài, thần tài. Ai cười cợt bảo lão là thần tài giả dạng, lão dấm dẳng: “Anh gặp thần tài chưa? Chưa à? Nếu thế sao bảo ta không phải thần tài?”. Thấy bóng áo đỏ đi qua, Soái ngoắc một cái. Chưa đầy năm giây, lão thần tài án ngữ trước mặt. Soái chọn ngẫu nhiên năm tờ, xìa tiền trả không nói. Soái phục lão là một tay sales có đầu tư. Trong lòng dậy lên niềm hy vọng mơ hồ.
Mưa. Đang gối đầu lên đùi thon của vợ, tay vò nắm vé hững hờ, thằng bạn cùng đội nhắn trên Facebook có một kèo thơm. Hắn đang bận vi vu Đà Lạt với gái, cũng nhân thể giúp bạn qua cơn vận đen phận rủi mà “paste” qua cho Soái. Mồi thơm là một “lady”. Quý bà đang có ý định tậu xe cho thằng người mẫu kép nhí. “Ngay tối nay, 9 giờ, tại bar Snobe”. Thằng bạn để icon động, mặt vàng, một mắt nhấp nháy. Nhìn mưa lại nhìn đồng hồ. Chắc kịp. Soái vừa cạo râu tự nhủ.
Ngồi trong taxi, Soái nhìn chiếc cần gạt nước quay liên tục đến xót ruột. Ngày tam nương thì đã sao. Lý thuyết sói bảo rằng đã là sói phải đi săn mọi lúc mọi nơi nhất là những thời điểm khó lường nhất. Khí ẩm, ion âm nhiều, mưa lại làm cho những trái tim đa sầu dễ rung động, người ta hay đưa ra những quyết định bộc phát. Không uổng những kiến thức đã học, Soái xắn tay áo, mở khuy nhìn đám lông ngực rung rung. Rồi vu vơ cài áo, nhìn mưa suy nghĩ mông lung. Đến văn phòng lấy xe công ty, Soái rồ máy mấy cái không nổ. Kim xăng chỉ gần điểm đỏ. Soái lẩm bẩm: “Mẹ sư, cha chung không ai khóc”. Sau khi đổ xăng, Soái lướt trên những vũng nước để đến điểm hẹn mà lòng khấp khởi.
Bar vắng. DJ để nhạc chậm, âm lượng vừa, hợp với kiểu khách đi chơi bar ngày mưa nhiều tâm sự. Vài khách trọ ở trên khách sạn năm sao xuống ngồi bar uống cocktail giết thời gian. Vài cô cave hững hờ hút thuốc. Lady và hai người bạn thân tuổi xồm xồm mặc áo hở ngực sâu, phục sức trang nhã, có gu. Chè tam rượu tứ. Mới gặp mà như thân. Vài ly vang trắng loại ngon làm Soái hưng phấn. Soái cởi áo vét để trên quầy. Sắn tay áo, mở nút áo sơ-mi. Đám lông mượt ở tay Soái đẫm mùi hương vũ trường rung rinh. Lady và bạn vui vẻ chạm ly liên tục. Tất thảy ngà ngà. Chuyện thời tiết đỏng đảnh. Chuyện chứng khoán trồi tụt. Chuyện nhà chung cư cao cấp mất giá. Vòng đi quanh lại cũng xong chuyện chính, chốt deal. Lady mắt lim dim, nhờ Soái dìu một điệu slow.
Soái đến công ty thấy chiếc xe demo ngoan ngoãn nằm trong garage không một vết trầy. Không nhớ đêm qua làm thế nào mà mình về đến nhà. Hết uống cà-phê lại mua vé số của lão thần tài giết thời gian. Tay đồng nghiệp nhìn nắm vé chép miệng bảo: “78, thất bát ăn mẹ gì”. Hắn bấm ngón tay bảo: Hung tinh. Mà lại là sao hóa kỵ. Số đen như chó mực. Số mày không có tài chính nhưng có tài phụ, biết đâu hung lại thành cát. Đoạn hắn cũng mua hai tờ trùng số với Soái.
Soái chờ cho đến giờ hoàng đạo để gọi lady. Tính ra chi phí cho cuộc nhậu đã cắn mất nửa tiền hoa hồng. Các lady thành đạt tửu lượng không hề kém các nam doanh nhân. Đêm qua may đứa bạn còn thức mang thẻ tín dụng qua cứu bồ. Soái thầm rủa cái thẻ tín dụng bạch kim phản chủ. Đã chục lần bấm máy, chỉ là những giai điệu ngoài vòng phủ sóng phũ phàng. Hôm nay ngày 31 chốt chỉ tiêu. Soái hoang mang.
Soái ngồi trước laptop mở hờ, đôi mắt vô hồn. Tờ giấy dò vé số ai vứt quăn lên trên bàn trêu ngươi Soái. Lục ví hết xem chứng minh thư và nắm thẻ, Soái bực mình cắt xoẹt xoẹt mấy cái thẻ tín dụng rồi ném vô thùng rác. Những dòng số nhảy nhót. Soái như trong cơn mộng du. Giải đặc biệt. Nghỉ luôn. Hưu luôn. Soái run tay viết đơn nghỉ việc trong nét mặt đầy kinh ngạc của đám sói đồng nghiệp.
Mới ở thiên đường, giờ là địa ngục. Mồ hôi rịn ra như mưa trên gương mặt xám khó định nghĩa của Soái. Đám bạn cười khả ố: “Bọn tao đùa. Mày trúng gió rồi. Thôi nhanh chân lấy lại đơn cho kịp”. Soái nghe như đốn ngộ, luýnh quýnh chạy về phía phòng nhân sự.
Đồng tiền âm dương lại quay quay. Quẻ: võ tòng sát tẩu, trung kiết. Soái nghiêm cẩn vái vào màn hình iPad ba lạy. Zalo báo tin nhắn: “Em available chứ, mang hợp đồng qua khách sạn New World cho chị nhé. Lady”.
Soái cầm xấp giấy hợp đồng rồi cuống cuồng bắt xe ôm, thậm chí anh còn quên cả đội nón bảo hiểm, miệng lẩm nhẩm: “Mới giờ Thân, còn kịp chán”.
Truyện ngắn Gieo neo nghề sale của tác giả V.V.S.T
Tiếp Thị Gia Đình