Trong căn phòng trọ này rất ít sách báo, vì các anh chủ yếu coi báo mạng trên máy tính hoặc điện thoại. Nếu có vài tờ báo, thì đó phải có hình mấy em xinh đẹp.
Maika ngồi trên đệm, co đôi chân dài lên, còn tờ họa báo đặt áp vào tường, cô thiếu nữ trên bìa nhìn Maika như nhìn qua cửa sổ. Đó là người mẫu Băng Di, đang bắt đầu nổi lên trong giới trẻ.
Maika cất lời:
– Sao bạn cứ ở trong ấy mà không chịu bước ra đây?
Băng Di đáp:
– Cậu thật chả hiểu gì. Muốn lên đây mới khó.
Maika ngạc nhiên:
– Ôi, tại sao lại khó?
Băng Di đắc chí:
– Tại sẽ có hàng triệu kẻ ngắm mình, trong đó có nhiều trai đẹp.
Maika khoe:
– Tớ cũng có trai đẹp ngắm suốt ngày.
Di thương hại:
– Thế à? Nhưng trai của cậu có thể không giàu có.
Maika lập tức lộ vẻ ngốc ra:
– Giàu là gì?
Cô người mẫu trợn tròn mắt:
– Cậu hỏi đùa hay thật đấy hả?
– Thật mà.
– Thôi, cô nương đừng có mà giả nai.
– Nai là gì?
Băng Di nhíu mày, nhìn kỹ Maika:
– Tôi đang nói chuyện với bé ngốc nào đây? Nai là một con vật trong rừng. Nó ngu. Ngu đến mức mắt lúc nào cũng mở to ra và ngơ ngác.
Maika thắc mắc:
– Vậy ai mắt to cũng sẽ ngu à?
Di lại cáu:
– Không đơn giản thế. Mồm to cũng không ngu. Này, cậu là ai vậy? Cậu tên gì?
– Maika.
– Bố mẹ cậu Tây à?
– Tôi không có bố mẹ.
– Ơ, cậu sống với ai?
– Với ba anh.
Di thất thanh:
– Ba anh! Làm quen ở đâu vậy?
– Tớ không làm quen. Tớ được ba anh nhặt trong thùng.
Các chàng trai khiếp hãi đứng nhìn, rồi bắt tay nhau mò mẫm trở lên gác.
Nam tự tát vào mặt mình cái “bốp”:
– Tao đang mơ. Tao đang mơ.
Cường đập đầu vào tường rồi lảm nhảm:
– Tôi khùng rồi. Tôi khùng rồi.
Hùng bình tĩnh:
– Có phải nó đang nói chuyện với tấm hình trên tờ tạp chí? Đúng chưa Cường?
– Đúng.
– Đúng chưa Nam?
– Chắc chắn.
– Tao cũng nhìn rõ thế. Tao chỉ hỏi lại hai đứa mày cho chắc vậy thôi. Như vậy có hai khả năng xảy ra: hoặc Maika không phải người, hoặc con bé trên bìa báo kia không phải là người.
Cường cãi:
– Con bé trên báo chí là tờ giấy. Toàn thế giới đều hiểu điều này. Và nó sẽ là tờ giấy mãi mãi. Còn Maika không phải người ư? Cả ba đứa mình đều đã nhìn rõ nó, thậm chí đã chạm cả vào nó lúc không quần áo, thấy rõ là da thịt đàng hoàng. Không phải người? Chả lẽ gấu bông?
Nam vặn lại:
– Thế có người nào nói chuyện được với tranh ảnh chưa?
Hùng cân nhắc:
– Tao là sinh viên có nghĩa tao là nhà khoa học, thậm chí nếu có tiền học thêm sẽ trở thành bác học. Tao công nhận người không trò chuyện với tranh. Maika còn cao hơn người nữa. Nó là một sinh vật vượt qua trí tuệ chúng mình.
Câu nói ấy khiến ba chàng trai bàng hoàng, kinh sợ và tiếc nuối. Vừa vớ được một em bé đẹp, bé ngoan, bé sexy gợi cảm thì lại phát hiện ra bé còn cao hơn cả ba chàng. Như thế có tan tành giấc mộng không cơ chứ!
Vì ba chàng cũng là đàn ông trong thành phố. Đàn ông luôn mơ ước quen với một em hoa hậu, nhưng em nó lại phải coi bạn trai như thánh, chứ nếu cô ấy thông minh hơn hoặc phi thường hơn là hỏng bét.
Nam đề nghị sau khi tát thêm một cú vào tai:
– Hay là ba đứa mình đang mơ?
Cường cong môi:
– Tại sao cả đời không mơ, hai hôm nay lại mơ liên tiếp?
Hùng quả quyết:
– Tốt nhất hãy đi xuống. Kiểm tra lại lần nữa coi sao.
Ba chàng trai lại lò dò bước. Họ đã ở trong căn phòng này bao nhiêu tháng, nhưng chưa khi nào giữa dưới nhà và gác xép lại xa cách từng kia.
Maika vẫn đang nói chuyện với cô gái trong tranh. Lúc này cô đã nhớm thẳng người, ngồi xếp bằng hai chân, chứng tỏ cuộc trao đổi đang hồi gay cấn.
– Băng Di, cậu ở trong thùng rác nào?
– Điên hả, Maika. Tớ không ở trong thùng rác. Tớ ở nơi đẹp hơn nhiều, gọi là sân khấu.
– Sân khấu là cái gì?
– Là nơi tớ mặc quần áo đẹp. Tớ đi qua đi lại trong tiếng nhạc vang lừng. Thế quần áo của cậu ở đâu, Maika?
– Các anh cho. Vì các anh thấy tớ tắm xong không có.
Băng Di kêu:
– Thôi chết, Maika, không được thế. Không được tắm trong phòng con trai. Như thế nguy hiểm lắm.
– Nguy hiểm là gì?
– Ôi trời đất ơi, tôi chết với cậu mất.
– Chết là gì?
– Này, cậu học ở trường nào ra vậy, Maika? Thầy giáo của cậu là ai?
– Thầy của tớ là một ngôi sao.
– Vậy có mấy ngôi sao dạy cậu?
– Nhiều lắm.
– Học phí cao không?
– Học phí là gì?
Băng Di cười:
– Không có học phí, vậy các ngôi sao lấy tiền đâu ra để mua bánh đây?
– Bánh không bán. Bánh ăn bao nhiêu cũng được mà.
– A, Maika, nghĩa là cậu không hề có tiền?
– Tiền là giấy phải không? Cậu cũng ở trên giấy, nghĩa là cậu cũng ở trên tiền à, Băng Di?
– Đâu phải thế. Xin nhắc cậu là tớ đang ở bìa báo. Vinh dự lắm. Cô gái nào cũng muốn xuất hiện lên đây.
– Thế lên rồi làm sao để xuống?
– Chả khi nào muốn xuống. Tớ thích ở mãi trên này.
Maika chép môi:
– Khổ thân cậu. Băng Di, cậu sẽ không được nằm ngủ với ba anh cùng một lúc.
Cô người mẫu trợn tròn mắt:
– Chết, chết, Maika, cậu đang ngủ kiểu như vậy à?
– Ừ.
– Kinh khủng quá. Cậu phải chạy đi ngay.
– Không. Băng Di phải chạy đến đây mới đúng.
–Ba chàng đó tên gì, Maika?
–Anh Cường, anh Hùng và anh Nam.
Hùng vội vã kéo các bạn lên gác xép:
–Thôi, không cần nghe nữa. Hiểu chưa?
Cường thở hổn hển:
– Chưa!
Hùng kết luận:
– Con bé này đến từ một thế giới khác. Nó rất ngốc, nó không tư duy theo kiểu chúng ta. Nhưng nó lại có một khả năng vĩ đại, đó là trò chuyện với người trong bìa báo.
Nam nhăn nhó:
– Ai tin?
Đúng lúc ấy, điện thoại Nam đổ chuông. Anh nghe máy, rồi nhìn các bạn hốt hoảng:
– Chúng mày biết tin chưa? Cả thành phố đang nháo nhác còn hơn động đất xảy ra.
– Chuyện gì?
– Tất cả các tờ báo in hình Băng Di đều thấy cô gái tự nhiên nói chuyện với một ai đó rất lâu.
Cường thét lên:
– Thôi chết.
Nam căng thẳng:
– Dù tờ báo ấy đang treo trên sạp, đang để trong nhà hay nằm ở tòa soạn, Băng Di đều tự nhiên nói chuyện giống nhau. Mấy chục nghìn bản bỗng dưng đối thoại, khiến bà con náo loạn cả rồi. Một số người vội vã vứt báo đi như bị ma ám, nhưng rất nhiều kẻ lại vội vã đi mua. Giá tờ tạp chí bỗng vọt lên cả mấy triệu đồng.
– Sao mày biết?
– Có người cùng công ty gọi tới cho tao. Bởi Maika vừa nhắc tên ba đứa bọn mình, người ấy hỏi xem có đúng là tao đang ở bên con bé ấy. Tất nhiên tao vội vã chối phăng.
Cường sợ hãi rúm cả người lại:
– Con nhỏ ấy chắc là phù thủy. Tốt nhất chúng ta hãy đuổi nó ra đường ngay đi!
Còn nữa…
Mời bạn đón xem kỳ sau
Truyện ngắn của Lê Hoàng / Tiếp Thị Gia Đình
Đạo diễn Lê Hoàng
♦ Đạo diễn Lê Hoàng sinh tại Hà Nội. Anh được biết đến từ những năm 1990 với vai trò đạo diễn cho các bộ phim mang tính nghệ thuật như Ai xuôi vạn lý, Lưỡi dao. Tuy nhiên, bộ phim giải trí Gái nhảy mới thực sự giúp anh trở nên nổi tiếng. Ngoài vai trò đạo diễn, anh còn viết báo với bút danh Lê Thị Liên Hoan và làm giám khảo cho nhiều cuộc thi. Hiện anh sống và làm việc tại TP. HCM.