Thiếu nữ ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn. Hùng quay ra thì đụng đầu hai bạn đứng ở cầu thang. Họ coi một thiếu nữ ngủ như coi phim hình sự.
Hùng kéo đồng bọn xuống nhà:
– Chúng mày ạ. Rõ ràng con bé này không phải là người bình thường. Nhưng nó là người gì thì xin lỗi tao không biết.
Nam đáp:
– Tao chỉ biết nó đẹp như tiên.
Cường lắc đầu:
– Không. Tiên chả ăn thua gì so với nó.
Hùng bối rối:
– Thú thực là tao choáng váng quá. Tao đang rối bời chả hiểu nên xử sự ra sao.
Nam hùng hồn nói:
– Có ba cách giải quyết: Đưa nó tới công an. Tống nó ra ngoài. Cứ để lại đấy.
Cường bỗng kêu lên thảng thốt:
– Phải để đây! Không mang đi đâu cả.
Hùng trấn an:
– Tao cũng nghĩ thế, chắc chắn mình không thả ra khi chưa hiểu chuyện gì. Chúng mày phải cẩn thận, phải hết sức bình tĩnh. Có thể chỉ cần đụng vào nó một cái là cảnh sát ập vào, tóm cả ba đi tù hết. Chuyện như thế đã khối đứa bị rồi.
Cường gật đầu:
– Tao hiểu. Chừng nào mình còn tử tế, mình vẫn an toàn.
Nam bỗng thốt lên:
– Thú thực với chúng mày, ở sát cạnh một đứa con gái khỏa thân thế này, tao không an toàn nổi.
Hùng quát:
– Chúng mình phải cố lên. Đừng có nghĩ tới những việc bốc hốt tầm thường. Tao linh cảm có thể việc này rất tệ, hoặc rất tuyệt vời, tùy vào cách chúng ta cư xử. Chúng mày hiểu ý tao chứ? Hai người bạn gật đầu.
Thực ra, về bản chất, họ không phải ba kẻ xấu xa, tồi tệ. Hùng là sinh viên đại học kinh tế năm thứ hai. Như bao nhiêu chàng đang học trên đời này, anh biết chắc mình ra trường sẽ thất nghiệp. Anh hiểu một cách sâu sắc kiến thức là một chuyện, vận may lại là chuyện khác, và sự thành đạt trong cuộc sống lại là một chuyện khác nữa. Cho nên anh vừa học vừa nhìn ngó xung quanh. Anh vào thư viện trường, học thì ít, xem báo mạng thì nhiều, và kinh hãi thấy dù học ít đến đâu khi thi vẫn đậu. Toàn bộ chi phí của anh ở thành phố do cha mẹ gửi cho, cha mẹ ở nông thôn còng lưng trên mảnh ruộng khiến Hùng đau xót mỗi khi nhớ về quê.
Nam làm tiếp thị cho một công ty. Card visit của anh ghi là trưởng phòng nhưng ở đấy ai không trưởng phòng cũng là giám đốc. Công ty của Nam chuyên thực hiện những dự án con con, còn anh được nhận phần con con nhất. Những kẻ làm PR như anh thành phố có vài chục ngàn, đôi khi chả khác gì sai vặt.
Cường là nhân viên phục vụ ở một quán bar. Tất cả đều biết, lương nhân viên nam không bao giờ ra hồn, vì họ không có tiền bo như nữ. Mơ ước của Cường là học được nghề pha chế để tăng thu nhập. Anh sống lương thiện nhưng hơi buồn và luôn lo lắng tương lai. Đêm nay cả ba chàng đều không ngủ được. Họ lờ mờ cảm thấy có một chuyện gì đó rất kỳ quái. Nhưng cũng rất hấp dẫn vừa xảy ra.
Hùng giảng giải:
– Rõ ràng là nếu nhặt được một ông già, một bà già hay một em bé trong thùng rác thì chúng ta đã không giữ lại trong phòng. Đó là điều chúng mình cần nhìn thẳng vào sự thật. Chỉ vì đứa con gái đó rất trẻ, rất đẹp, lại rất… rất… Hùng ấp úng – rất thoáng nên mới lay động chúng mình.
Nam lẩm bẩm:
– Lay động là thế nào? Nát cả xương ấy chứ.
Cường rên rỉ:
– Cứ thế này vài đêm, tao chết chắc. Chàng không nói chết vì cái gì, nhưng có lẽ cả hai đứa bạn chàng đều hiểu. Ba anh cứ rì rầm, suy tính suốt đêm và chìm đi trong giấc ngủ nặng nề. Họ chỉ thức khi bị một bàn tay lay dậy:
– Các anh ơi, đừng ngủ nữa. Đó là cô gái. Cô ta vẫn mặc quần shorts và chiếc áo trắng rộng thùng thình, lay lay các chàng và tươi tắn gọi. Ba chàng vội vã nhỏm lên. Tắm và đánh răng trong chớp mắt.
Hùng ân cần:
– Đêm qua em ngủ có được không?
Cô gái gật đầu:
– Được mà.
Họ lại ngồi quây lấy cô gái.
Nam từ tốn hỏi:
– Em có biết mình đang ở đâu không?
Cô bé lắc đầu:
– Tại sao lại phải biết?
Cường bèn lấy một tấm bản đồ, trải ra:
– Em chú ý này. Em hãy nhìn vào đây. Căn nhà của chúng ta ở chỗ này. Thành phố của chúng ta ở chỗ này. Còn em từ đâu tới?
Cô gái chỉ tay ra ngoài không khí:
– Ở đây.
Ba chàng lại khiếp đảm. Cuối cùng Cường đành hỏi một câu y như trong phim viễn tưởng:
– Em không phải là người trái đất sao?
Cô gái nhún vai:
– Trái đất là gì?
Hùng đành phải lôi kiến thức ra:
– Là một hành tinh của hệ mặt trời. Hệ mặt trời nằm trong thiên hà. Thiên hà nằm trong vũ trụ. Vậy rốt cuộc em đến từ đâu nào?
Câu trả lời cụ thể một cách bất ngờ:
– Em đến từ trong thùng rác.
Ba chàng trai câm lặng. Rõ ràng mọi ý đồ truy tìm lý lịch, nguồn gốc của thiếu nữ chỉ là vô ích mà thôi. Hùng bực quá hét toáng lên:
– Được rồi. Nhưng em cần nhớ ai nhặt được gì trong thùng rác đều được giữ lấy. Như thế, em là của bọn anh. Đúng không?
Cô gái reo như bắt được vàng:
– Đúng mà.
Nam tấn thêm:
– Mà khi của ai, họ muốn làm gì cũng được. Em có hiểu chưa?
Cô gái hớn hở:
– Hiểu mà.
Thôi, thế là đến tận cùng rồi. Hùng tuyên bố:
– Bây giờ em vào tắm đi, để các anh họp.
Cửa phòng tắm vừa khép lại, mà do Nam đóng chứ không phải thiếu nữ, Hùng quay qua nói ngay:
– Chắc chắn rồi anh em ạ, con bé này không phải từ cõi trên xuống, mà còn ở cõi cực trên. Không ai có thể đóng một vai điên suốt đêm như thế.
Nam gật đầu:
– Đúng. Cũng chả cô gái nào không mặc quần áo trước ba đứa con trai mà lại cứ thản nhiên không ngại ngần.
Cường phát biểu một câu mà cả bọn mong chờ:
– Nó không có bố mẹ. Không có tên tuổi, không có tài sản. Không có trí khôn, không có ai thân thuộc. Nó là của ba đứa chúng mình rồi.
Các ý nghĩ ấy khiến ba chàng trai sững sờ. Họ có điện thoại cũ, có xe máy cà tàng, có máy tính xách tay giảm giá. Nhưng không khi nào ngờ có một cô gái tuyệt đẹp để dùng.
Mắt Nam ngời sáng:
– Của bọn mình. Có nghĩa là sao? Hùng vui sướng:
– Nghĩa là chúng ta muốn làm gì thì làm. Không có ai thắc mắc.
– Đúng quá đi chứ.
Trong thành phố này có cả triệu thiếu nữ, nhưng họ đều có cha, có mẹ, có thầy cô giáo, có công an, tòa án, đặc nhiệm… bảo vệ. Động tới họ là động tới cả một ngàn nỗi phiền phức, liên hệ chằng chịt còn hơn cả bông gòn. Còn cô gái thì sao? Cô hoàn toàn bơ vơ, không quá khứ, không lý lịch, không có bất cứ một chút liên quan gì tới thế giới này. Làm điều gì tốt hay điều gì xấu với cô cũng không ai biết. Thế mới tuyệt làm sao!
Còn tiếp…
Truyện ngắn của Lê Hoàng