Nam theo dõi hai cô gái nói chuyện và không xen vào một câu nào. Anh hoàn toàn hiểu sự có mặt của mình là thừa, và ý kiến của mình cũng thừa gấp đôi. Nhưng anh biết chắc chắn Maika đang làm cho thế giới truyền thông lộn ngược. Tất cả những cái gì đã định hình sẵn, đã đóng khung từ bao nhiêu năm đang bị thử thách nghiêm trọng một cách vô cùng kinh khiếp.
Toàn xã hội đã quen những gì in lên giấy là bất biến, là không thể tẩy xóa, bào chữa và nói thêm hay nói bớt điều gì. Xã hội từ cả mấy trăm năm nay tin chắc những gì báo đã in ra sẽ thành văn bản bất di bất dịch là bằng chữ hay bằng hình. Nhưng cô gái từ trong thùng rác đã khiến người ta coi lại tất cả. Được chế tạo từ Xenvi, một vật liệu chưa hề được biết trên hành tinh này, Maika đã khiến các tạp chí đang vận hành phải bước vào một kỷ nguyên đáng sợ chưa từng có. Mà Maika lại đang thuộc về Nam. Nam không phải quá tầm thường nhưng cũng không quá vĩ đại. Anh cũng chỉ mơ ước như bao chàng trai khác, được có nhà, có xe và có một cô gái đẹp bên mình. Nhưng khi sở hữu Maika, Nam chợt nhận ra một thứ vượt qua khả năng điều khiển của mình nhưng lại đang gây nghiện. Bây giờ thì Nam hiểu tại sao Bill Gates có năm mươi tỷ đô-la mà không dừng lại.
Bởi vì chúng ta luôn hướng tới sự vô biên. Điện thoại di động của Nam réo vang. Số lạ hoắc. Điều ấy không có gì phải ngạc nhiên. Những kẻ cả đời chỉ tiếp xúc với những số điện thoại quen là những kẻ nhàm chán, loanh quanh lẩn quẩn, không được xã hội biết tới. Nam hiểu quá rõ điều này.
Anh cầm máy lên:
– Alô.
Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông run rẩy:
– Chào anh Nam, tôi là Tony Trần, tổng biển tập của tạp chí Model. Tôi muốn đàm phán với anh một việc.
– Chuyện gì? – Nam khủng khẳng.
Tony lắp bắp:
– Cô hoa hậu trên bìa tạp chí của tôi tự nhiên nói ra những câu vô cùng kỳ dị, bất lợi vô cùng cho những sản phẩm cô ấy đại diện mà chúng tôi phụ trách tiếp thị. Anh có thể giải thích như thế là tại vì sao không?
Nam cười: – À, tại vì ông và các biên tập vĩ đại của ông đã coi thường sự cảnh báo của tôi. Họ cho rằng tôi là thằng điên, thằng khùng trong khi thực ra tôi là kẻ phi thường.
Tony năn nỉ:
– Thưa anh Nam, tôi hoàn toàn nhận lỗi. Tôi mong muốn anh bỏ qua và tha cho. Nam xì mũi:
– Bỏ qua ư? Là một nhà kinh doanh, chắc ông cũng biết, gây ra thiệt hại thì cách xin lỗi hay nhất là hãy bồi thường. Tony mềm mỏng:
– Vâng, thưa ông anh, tôi hiểu. Vậy bồi thường bao nhiêu là đủ cho ông? Nam im lặng. Anh đang tính toán trong đầu. Lương của anh, nhân viên quèn ở một công ty con con, đến phút này là sáu triệu đồng. Nghĩa là mỗi ngày anh có quyền tiêu hai trăm ngàn. Trong khi đó, một tô hủ tiếu loại ăn tạm được giá sáu chục ngàn, một vé xem phim có tài tử Hoài Linh đóng giá một trăm ngàn.
Nếu rủ bạn gái đi cùng và hai người ăn chung một bịch bắp rang, uống hai ly nước ngọt, sẽ hết ít nhất hơn ba trăm ngàn. Như hàng triệu chàng trai trong thành phố này, Nam khốn khổ, Nam đau đầu và đau đớn vì tiền. Anh thường nhìn đồng lương của mình, rồi nhìn những chiếc xe hơi giá hàng tỷ chạy la liệt ngoài phố, nhìn những căn hộ giá cũng hàng tỷ đang mọc lên san sát và hiểu một cách tuyệt vọng rằng mình không bao giờ với tới đó. Nhưng đấy là những suy nghĩ trước khi có Maika.
Còn bây giờ? Anh phải làm sao? Nếu như một quốc gia có thể rơi vào cái bẫy thu nhập trung bình thì một cá nhân cũng thế. Cho nên Nam hít một hơi thở sâu, cố lấy giọng thản nhiên và bảo:
– Ông hãy đưa tôi một tỷ, mọi thứ sẽ êm đẹp như xưa. Các bìa báo của ông sẽ vĩnh viễn im lặng.
Tony hốt hoảng:
– Một tỷ nhiều quá. Anh có thể bớt chút được không?
Nam không trả lời. Anh tắt máy, nói với Maika vẫn đang trên gác xép:
– Em cứ ngồi chơi đây nhé! Đừng đi đâu đấy. Anh ra ngoài một chút về ngay. Nam kinh hãi nhận ra rằng khi dặn dò cô bé như thế, anh không hề nghĩ đến cô, mà thực ra nghĩ đến mình. Nếu từ phút này, Maika có mệnh hệ nào, đời Nam sụp đổ.
Ra đầu hẻm, Nam rút toàn bộ tiền trong túi ra đếm. Chỉ còn được hơn ba trăm ngàn. Chưa khi nào trong đời, anh có ít tiền như thế mà lại cảm thấy vô cùng tự tin. Nam ra sạp báo gần nhất, bảo với bà bán hàng:
– Cho tôi toàn bộ những cuốn gần đây của tạp chí Model.
Bà ta lục ở trên quầy, lục cả phía dưới, đưa ra tổng cộng năm cuốn tạp chí, trong đó hai cuốn hình trai và ba cuốn hình gái trên bìa. Tất cả đều chụp tuyệt đẹp và đều nhìn cuộc sống bằng ánh mắt vô hồn. Nam mang tất cả chúng về nhà, xếp dựa vào tường cạnh nhau, rồi cất tiếng gọi Maika từ trên gác xuống:
– Bé ơi, xuống đây anh nhờ một chút.
Maika tung tăng chạy xuống. Nam lấy cái gối của mình đặt ở giữa nhà, mời cô ngồi. Bình thường không nên ngồi như thế, nhưng đây không phải là phút bình thường.
Nam tươi cười:
– Maika, em hãy giúp anh. Em hãy nói theo lời anh nhé.
Cô bé gật đầu. Cô vẫn ngoan đến tận cùng. Ngoan đến vô tận:
– Dạ.
Nam hớn hở:
– Em hãy nói theo anh: Xin chào các bạn!
Maika cất tiếng líu lo như chim hoạ mi:
– Xin chào các bạn! Lập tức năm con người trong năm tạp chí reo lên:
– Xin chào!
Nam sung sướng tột cùng:
– Tốt lắm.
Bây giờ em nói theo anh, đừng dừng lại:
– Các bạn có hay đọc tạp chí Model không?
Năm tấm hình cùng đáp:
– Không, chúng tôi hầu như không đọc
– Vậy tại sao các bạn chụp hình cho nó?
– Vì chúng tôi thích nổi danh và vì những tạp chí khác không mời chúng tôi.
– Các bạn có thấy những lời mình nói trên báo Model là sến và cũ kỹ không?
Và ai cũng một kiểu giống nhau như hệt?
– Chúng tôi thấy thế. Nhưng chúng tôi nghĩ rằng nếu nói khác đi, báo nhất định sẽ không đăng.
– Các bạn có thấy, phần lớn những điều các bạn phát biểu trên báo đều là những lời giả dối và rỗng tuếch không?
Mời bạn đón xem kỳ sau!
Mục Truyện ngắn / Tiếp Thị Gia Đình