Cánh tay tôi còn chưa kịp với đóng cánh cửa thì một con chim xác xơ, run rẩy đã ập vào phòng cùng với luồng gió mùa đông lạnh buốt. Con chim sẻ xấu xí, xám xịt, bay chấp chới, hốt hoảng trong căn phòng la liệt sách vở, ngập ánh đèn neon. Thế giới ấm áp ấy thoạt đầu khiến nó cảm thấy lạ lẫm, bất an. Chỉ đến khi nhìn thấy đôi mắt to ngời sáng, nụ cười tươi xinh, rộng mở của Khoai Lang, nó mới bình tâm trở lại. Con chim thản nhiên bay ngược bay xuôi trong căn phòng rồi tìm nơi thân thiện, ấm áp nhất là giò phong lan treo trên kệ sách làm bãi đáp. Ngoài trời, mưa bão đang gầm thét.
“Chim sa cá lặn. Chà! Là họa hay phúc đây?”, trái tim già cỗi của tôi run lên đầy dự cảm. Sự khôn ngoan, từng trải của người lớn thôi thúc tôi hành động. Phải đuổi ngay điềm xui xẻo ra khỏi nhà, phải đuổi ngay vị khách không mời mà đến.
Đời tôi đã quá bất hạnh, đau khổ rồi. Trái tim tôi quá mềm yếu, không còn đủ sức chống chọi tai ương nữa.
– Hùi, hùi…
Tôi dốc sức đuổi con chim sẻ đen đủi, xấu xí ra khỏi phòng. Khoai Lang, đứa con trai lên sáu của tôi mở to mắt nhìn mẹ, môi run run, mấp máy mà không cất được thành lời.
– Hùi, hùi…
Con chim lì lợm đến mức tôi phải kinh ngạc. Nó hết lạng qua góc phòng này lại bay lên trần, đánh đu qua chỗ nọ, nấp qua chỗ kia. Tôi như người làm xiếc đuổi theo nó, mồ hôi tuôn ra, ướt đẫm áo. May quá, tôi tìm được cây chổi lông gà, huơ huơ lên trần. Vũ khí này tỏ ra khá hiệu lực dù vị khách không mời mà đến trong bước đường cùng vẫn tỏ ra đáo để, lì lợm. Con chim lùi dần vào hốc tường, nơi được che chắn bởi kệ sách. Tôi dùng cán chổi đập cạch cạch vào thành kệ nhằm uy hiếp tinh thần, cố tống khứ điềm xúi quẩy ra khỏi tổ ấm của mình.
(Bạn có thể đọc tiếp hay thưởng thức audio truyện ngắn này tại đây)
– Mẹ!
Tiếng gọi thống thiết của con trai khiến tôi giật mình quay lại. Thằng bé nhìn tôi, gương mặt non tơ ràn rụa nước mắt. Khoai Lang chạy đến, sà vào lòng mẹ, cố gắng giằng cây chổi lông gà ra khỏi tay tôi, giọng van nài:
– Mẹ, mẹ đừng đuổi chim đi. Trời mưa, nó sẽ ướt, sẽ lạnh, sẽ viêm phổi mà chết. Mẹ, mẹ sợ con viêm phổi, mặc áo ấm cho con, sao mẹ nỡ đuổi chim. Trời mưa, chim biết đi đâu, nó sẽ lạc đường, mẹ nó sẽ khóc vì mất con như hôm trước con đi lạc mẹ khóc đó. Mẹ ơi! Đừng nha mẹ!
Rồi sợ tôi không đồng ý, Khoai Lang rời khỏi mẹ, chạy ra đóng kín cánh cửa một cách quyết liệt. Con chim sẻ dường như cũng đã kiệt sức sau một hồi bị dồn đuổi, nằm thu lu trên kệ sách, xoải cánh ra tơi tả, vẻ bất cần, phó mặc cho số mệnh. Nó nghẹo đầu sang một bên nhìn Khoai Lang như cầu cứu, cất lên tiếng kêu chíp chíp bi thương.
Sửng sốt, tôi nhìn con trai. Những giọt nước long lanh làm đôi mắt của con như to hơn, trong trẻo mà mạnh mẽ. Đôi mắt trẻ thơ của con soi thấu tâm hồn già cỗi, đầy hoài nghi của tôi. Lòng trong sáng, nhân hậu bẩm sinh trong đứa trẻ làm trái tim tôi run rẩy. Tôi chợt hổ thẹn với chính mình.
Khoai Lang đã chống lại sự khôn ngoan, lạnh lùng của tôi bằng những giọt nước mắt ứa ra từ tâm hồn còn trong vắt, chưa chút vẩn đục, toan tính như cái bản năng luôn chọn lựa điều an toàn, tốt nhất cho bản thân của người lớn, đặc biệt là loại người lớn đã trải qua nhiều sóng gió, bất an như tôi. Nó quá đỗi ngạc nhiên khi tận mắt chứng kiến thái độ thô bạo của mẹ. Người hay rao giảng về lòng bao dung, nhân từ, biết yêu thương đồng loại, súc vật, cỏ cây… lại có thể nhẫn tâm, bán sống bán chết đuổi một con chim ra ngoài trời giông bão.
Con trai vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt thất vọng, hoang mang. Tôi ôm con vào lòng, lau nước mắt cho nó. Biết nói thế nào cho con hiểu thái độ điên rồ của tôi. Quả là tôi đã hành động theo quán tính vừa khôn ngoan vừa ngu xuẩn của người lớn. Bàn tay buông rơi cây chổi lông gà, tôi không còn thứ vũ khí gì để chống đỡ điềm xui xẻo đang ập tới tổ ấm của mình. Giờ đây, tôi còn bệ rạc hơn cả chú chim xấu xí kia. Đầu tóc xổ tung, áo quần xộc xệch.
Tôi kiệt sức nhận ra rằng “đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì khó tránh”. Thôi thì cứ bình tâm mà đón nhận. Tôi chợt có niềm tin mãnh liệt rằng sự ngây thơ, trong sáng, lòng nhân hậu của con sẽ hóa giải mọi điềm gở. Nhìn đôi mắt long lanh của con, tâm hồn tôi cũng yên tĩnh ít nhiều.
– Đêm nay chúng ta sẽ ngủ chung với chim, thích quá hả mẹ?
Khoai Lang giơ tay vẫy chú chim, toét miệng cười tươi vì đã thuyết phục được mẹ. Nó đi tìm một thùng giấy các-tông, lót thêm tấm áo cũ rách làm thành một cái tổ êm ái và nói với chú chim:
– Cậu qua đêm ở phòng mình nhé, cứ vui chơi thoải mái. Tớ đi ngủ đây, mai tớ phải đến trường sớm rồi. À, cậu nhớ ị vào đây nhé, đừng ị lung tung, mẹ tớ nổi cáu thì tớ và cậu cùng bị đánh đòn đấy.
– Chíp chíp…
Không biết chú chim có hiểu lời Khoai Lang nói không mà nó ríu rít cả lên, gục gặc đầu, đôi cánh chấp chới.
Đêm ấy, tôi trải qua một giấc ngủ rất sâu, rất ngon và có những giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, tôi thấy mình và Khoai Lang lạc giữa cánh rừng đầy hoa cùng ong bướm. Chú chim sẻ tả tơi, xấu xí đã hóa thành đại bàng, dang đôi cánh rộng che chở cho mẹ con tôi trước những tia nắng cháy hung hiểm của mặt trời.
Tôi thức dậy, mở tung cánh cửa. Sau một đêm được trú ẩn trong căn phòng ấm áp, chú chim đã hồi phục sức khỏe. Nó không quá xấu xí, đen đúa như tối qua khi bộ lông đã khô và trở lại bóng mượt. Niềm hạnh phúc, vẻ hân hoan khiến gương mặt con trai tôi thêm phần hồng hào, xinh xắn.
Tôi lấy một nắm vừng rải trên thềm nhà và bắt vài con sâu non ngoài hàng rào dâm bụt cho chim ăn. Được ăn no, chú chim khỏe mạnh vỗ cánh, lạng vài vòng như một nghệ sỹ xiếc điệu nghệ sắp biểu diễn trên sân khấu. Nó cất tiếng kêu chíp chíp như tỏ lòng cám ơn, quyến luyến mẹ con tôi rồi bay khỏi thế giới mà nó đã vô tình lạc đến. Phía trước là cả một vòm trời cao rộng, trong xanh.
Nhìn vẻ tiếc nuối trong mắt con trai, tôi vờ gợi ý:
– Hay mẹ bắt con chim lại, nhốt nó trong lồng cho con?
– Dạ!
Mắt Khoai Lang sáng lên nhưng rồi nó trở nên tư lự, giọng chùng xuống:
– Con thích lắm nhưng mà con chẳng thích bị mẹ nhốt, chắc là chim cũng chẳng thích. Với lại…
Khoai Lang chợt reo lên khi nhận ra một điều gì đó mà nó tin rằng còn hay hơn sáng kiến bắt chim của mẹ nó:
– Mẹ, chắc chắn chim sẽ không lạc đường. Chắc chim mẹ sẽ mừng lắm khi gặp lại con.
Nghĩ vậy, Khoai Lang vẫy tay chào bầu trời đã khuất bóng chú chim nhỏ. Gương mặt nó rạng rỡ vì đã giúp được một người bạn tìm về với gia đình. Nó chụm tay làm loa, gọi với theo:
– Chúc may mắn!
Bình minh. Mặt trời sau đêm mưa bão rực rỡ đến kỳ lạ. Những đóa xương rồng ngoài bệ cửa sổ đang nhú lên màu đỏ thẫm trong ánh dương quang. Tâm hồn cằn cỗi của tôi giờ đây đã căng tràn sức sống như ngọn cỏ sau cơn mưa rào.
Truyện ngắn của Trầm Hương – Theo Tiếp Thị Gia Đình