Chiếc vỏ ốc biết nói

Như ngắm mãi chiếc vỏ ốc. Nó đã thay anh ở bên Như suốt thời gian qua. Chiếc vỏ ốc như vang lên ngàn lời yêu thương của anh... − Truyện ngắn của Hân Du

Bao lần hỏi đường rồi cuối cùng anh cũng tìm được nhà. Cái xã sát thị trấn cũng đông đúc, chật chội chẳng khác nào thành phố. Mẹ Như cởi mở làm anh thấy dễ gần và bớt run.

Anh viết thư làm quen với Như khi Như có bài đăng báo. Nhận thư hồi âm, cả tiểu đội anh đọc rồi bình luận. Đám lính trẻ tha hồ đoán già đoán non rồi bói chữ. Giữa biển đảo không có nhiều niềm vui, cứ để họ thoải mái, nhưng có một chút day dứt len nhẹ trong anh. Anh làm vậy sẽ có lỗi với người mới quen. Rồi anh tự trấn an mình, cô ấy chắc sẽ hiểu và cảm thông thôi. Ở nơi này, một lá thư từ đất liền gửi ra cũng là nỗi mong chờ của nhiều người. Thư qua thư lại, anh cảm nhận rõ sợi dây tình cảm giữa anh và cô. Giữa thời đại này, một lá thư viết tay đâu dễ gì. Như đã tin tưởng anh và trao gửi những tâm sự. Thứ tình cảm chưa rõ là gì ấy ngày một lớn dần.

“Alô!”. Tiếng con gái giọng trầm vang lên. Anh im lặng một phút. Hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng. Anh cứ nghĩ, thư Như viết hay vậy thì giọng nói phải trong và nhẹ.

“Anh Phương phải không ạ?”. “À. Ừ. Chào em”. Anh trở nên lúng túng. Bao nhiêu lời có cánh anh sắp xếp trong đầu trôi đi đâu hết cả. Chưa có mảnh tình vắt vai, Phương cũng không có tài ăn nói nên bỗng thấy lúng túng. Ơ hay, anh là con trai mà. Như ở đây thì anh “quê” phải biết.

hoavan_truyen

Như lắc đầu trước một mớ câu hỏi dồn dập của nhỏ bạn. Người yêu nhỏ cũng là lính hải quân nên luôn xa nhà. Nhỏ ỉ ôi kể một hồi dài. Ngày lễ, Tết, nhìn thiên hạ có đôi mà tủi thân. Cuối cùng nó bảo: “Mày đừng tin, kẻo bị lừa ấy. Đàn ông họ Sở nhiều lắm. Lính cũng có năm bảy loại. Người thực còn chẳng ra sao nữa là”. Như khẽ thở dài rồi ra về. Mọi thứ Như đã vùi chặt vào lòng mình giờ lại trào ra. Những rung động đầu đời của người con gái làm Như hạnh phúc rồi đớn đau. Người ấy cũng mặc áo lính đã làm cho trái tim thiếu nữ của Như loạn nhịp. Tình yêu của một học viên trường lục quân và cô sinh viên sư phạm thật là đẹp. Như và người ấy gặp nhau vào những dịp nghỉ hè và ngày Tết. Hai đứa ra bờ đê lang thang hóng gió. Người ấy đã cởi áo khoác lót cho Như ngồi ngắm trăng. Trăng đầu hạ lung linh.

Vậy mà trái tim Như lại biết đau buồn trong lặng lẽ. Giá như người đó nói với Như một câu dù giả dối. Có biết bao lý do để người ta xa nhau khi thiếu đi sự trân trọng, nâng niu. Như đã yêu và tin nhiều lắm. Như ngưỡng vọng biết bao hình ảnh người lính từ ngày còn ngồi trên ghế nhà trường. Như không muốn hình tượng đó sụp đổ, nhưng người đó đã chạy trốn như một kẻ đớn hèn.

Như xếp lại các phong thư của Phương. Như không hiểu mình thế nào nữa. Lời lẽ trong thư giản dị, chân thành. Như thấy giữa anh và Như có một sự đồng cảm sâu sắc. Anh đã bao giờ gặp Như đâu mà hiểu Như đến vây? Sao Như lại dễ dàng tâm sự chuyện của mình với một người xa lạ thế? Đọc thư anh cứ như anh đang ở bên, thấu hiểu cõi lòng Như. Như có gì để cho anh lợi dụng đâu nhỉ? Như lờ mờ đoán ra những điều anh nói xa xôi nhưng không cho phép mình dễ đặt niềm tin như trước nữa.

hoavan_truyen

Mưa rả rích. Gió lạnh cuối mùa vẫn còn rét. Đài báo cả miền Bắc ảnh hưởng đợt không khí lạnh tăng cường. Như chợt khựng lại giữa sân khi nhìn thấy chiếc xe máy lạ. Chưa khỏi bất ngờ thì tiếng mẹ vang lên trong nhà.

– Em nó về đấy.

Một người mặc quân phục hải quân bước ra cửa. Như lặng yên nhìn người khách lạ:

– Chào cô giáo. Em có nhận ra anh không?

Như bẽn lẽn cười cúi đầu. Như chỉ nghĩ anh đùa khi nói rằng sẽ dành cho Như một bất ngờ.

Mẹ lấy lý do ra ngoài có việc. Như không biết mở lời thế nào. Miệng lưỡi cứ líu lại. Bỗng anh rút từ trong ngực áo ra một bông hồng nhung đỏ thắm và gói quà được gói cẩn thận.

– Tặng em nhân ngày Valentine.

Như ngước lên bắt gặp ánh mắt tha thiết của anh. Như lí nhí cảm ơn, mân mê gói quà với lớp giấy hồng. Anh bảo Như mở ra xem có thích không.

– Con ốc biển đẹp quá! – Như reo lên.

– Em thích thật thì anh vui rồi.

Như trộm nhìn anh. Khuôn mặt anh không khác nhiều so với trong ảnh. Nước da ngăm đen vì gió biển khiến anh có vẻ chững chạc hơn. Chưa bao giờ Như có cảm giác nhỏ bé như thế khi bên cạnh một người con trai lần đầu gặp mặt. Trong sâu thẳm lòng mình, Như không tin anh là loại người xấu. Chắc chắn phải có người tốt để tin cuộc đời này còn có cái đẹp mà sống chứ.

Như ngồi sau xe để anh chở qua phố huyện. Thị trấn mấy năm nay người ta xây cất nhiều nhà cao tầng vì cửa biển mở thêm cảng, nhiều nhà máy đóng tàu mọc lên. Trời đã tạnh mưa. Như vẫn giữ khoảng cách nhất định sau xe. Chỉ là bạn bè mới quen thôi mà. Như làm thế cũng để giấu đi sự chờ đợi thấp thỏm trong lòng. Một lời tỏ tình. Một lời hẹn ước. Tất cả có thể làm thay đổi cuộc đời một thiếu nữ khi trái tim đã mang vết thương lòng. Vết thương ấy tuy lành da nhưng vẫn còn nhức buốt. Nhiều khi Như tự hỏi, Như có điểm nào không tốt để người ta chán và dễ dàng phụ bạc đến vậy? Nếu cô gái kia không có cha làm ông lớn, giúp người ấy ở lại trường làm giảng viên?

Từ đó, cánh cửa trái tim Như luôn khép lại. Như cứ nghĩ ở đâu có sự chân thành thì ở đó có hạnh phúc, nhưng tất cả chỉ là lý thuyết. Người ta sống cần phải ăn ngon, mặc đẹp, quyền cao chức trọng. Như không dám đặt niềm tin vào ai nữa, sợ rồi sẽ lại bị tổn thương.

Như dẫn anh vào quán quẩy ven đường. Như gọi đĩa bánh gối. Anh đùa, khi nào cho anh được gối đôi đây? Như chỉ tay lên trời. Anh hỏi ông trời xem anh có duyên phận với Như không? Như bảo rằng cô tin là có số phận. Số phận ở tay mình… Anh định nói thêm vài câu nữa nhưng thấy Như lảng sang chuyện khác lại thôi.

– Như có theo anh ra đảo không?

Như tránh cái nhìn của anh, bẽn lẽn cúi xuống. Phương nhìn Như, cảm nhận vẻ đẹp rõ ràng ngay ở trước mặt chứ không phải là hình ảnh anh đã tưởng tượng. Như ngoài đời khác nhiều. Không xinh đẹp nhưng rất có duyên, hai lúm đồng tiền cùng nụ cười làm Phương ngẩn người. Sự mộc mạc, giản dị của Như níu kéo tâm hồn Phương. Có cái gì đó nhói lên khi Phương cầm tay Như. Bàn tay cứng và chai sạn chứng tỏ Như phải làm lụng rất nhiều. Nhìn Như sửa ổ điện, Như mài dao, tự nhiên Phương thấy những vất vả của mình chẳng là gì với cô gái trước mặt. Anh giành làm. Như cười: “Mất bố từ nhỏ, những công việc như thế này em làm mãi thành quen”. Anh càng cảm phục nghị lực và sự đảm đang của Như.

Một lát, Như khẽ cắn môi thở dài quay đi, buông lời se sẽ:

– Anh đã biết hoàn cảnh của em rồi đấy. Mẹ hay đau yếu, mẹ cần em ở bên.

Có cái gì đó oà vỡ. Phương muốn ôm Như thật chặt vào lòng mà không dám. Thương Như quá!

Đêm đó, mẹ con Như ngủ nhà dưới còn Phương ngủ nhà trên. Phương trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được. Những lời của Như lúc chiều làm anh suy nghĩ. “Anh học tiếp đại học đi. Đàn ông con trai thường lập nghiệp rồi mới lập thân. Em luôn ngưỡng mộ người có tri thức”.

hoavan_truyen

Nhìn những chồi non mới nhú trên cây phượng, Phương lại cồn cào nỗi nhớ. Lần đầu tiên trong đời, anh mong phượng nở nhanh thế. Nó sẽ không còn là sự chia xa. Mùa phượng về là anh sẽ thi tốt nghiệp và ra trường. Anh đã nghe lời Như động viên và thi đại học. Anh sắp là một sỹ quan hải quân rồi. Anh sẽ về bên Như như lời hứa hôm nào. Lại một mùa Valentine nữa lại đến. Anh nhớ Như quá! Anh muốn gửi đến Như tình cảm của mình. Anh run run nhấn bàn phím nhắn tin. Cuộc sống có quá nhiều thứ thay đổi, mà sao anh lại tin những lời Như nói như một sự sắp đặt của số phận? Xa nhau cũng là một thử thách. Nếu anh tin thì nhất định Như sẽ là của anh. Không biết thời gian qua không liên lạc Như thế nào? Anh tự trách mình…

Có âm báo tin nhắn. Như mở thư mục. Trời ơi, Như không tin nổi mắt mình. Những dòng chữ nhảy múa hân hoan. Như đã chờ đợi lâu lắm rồi. Sao tự nhiên Như lại nói lời đề nghị ấy? Rằng không liên lạc với nhau nữa xem tình yêu có vượt qua được sự xa cách không? Anh cứ đi học đi, Như sẽ đợi ngày anh tốt nghiệp và về bên Như. Đầu óc lúc đó chắc lộn xộn. Những lúc nhớ anh, Như mang chiếc vỏ ốc ra ngắm. Như áp tai vào miệng ốc nghĩ đến lời anh thoảng trong gió, xao xuyến, bâng khuâng.

Màn hình điện thoại hiện lên ba chữ: “Anh yêu em”. Như lặng yên nghĩ đến nụ cười rám nắng. Như ngắm mãi chiếc vỏ ốc. Nó đã thay anh ở bên Như suốt thời gian qua. Chiếc vỏ ốc như vang lên ngàn lời yêu thương của anh. Như mỉm cười hạnh phúc nghĩ đến ngày anh về bên Như.

Truyện ngắn của Hân Du – Theo Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua