Khách đến cái chợ nhỏ xíu ven biển mang tên bãi Mây quanh năm lộng gió sẽ gặp ngay Khiêm. Vạm vỡ và đen giòn rắn rỏi như đa số các chàng trai ngư phủ khác, Khiêm dễ nhận ra nhờ đôi mắt trông rất hiền và ấm áp. Nhận xét này là từ vài vị du khách nữ bạo gan trêu chọc:
– Đẹp trai vậy sao đi bán sò ốc?
– Xứ này mà cũng có giai đẹp long lanh dữ ta ơi!
Tất nhiên, cái đẹp khỏe khoắn theo chuẩn mực của phụ nữ chốn thành thị, quanh năm tiếp xúc với các anh đóng thùng cũng khác so với những cô gái sinh ra và lớn lên ở cái xứ biển này. Người ta luôn có khuynh hướng đứng núi này trông núi nọ là vậy. Cho nên, Hà dường như chẳng thấy Khiêm có chút gì đẹp đẽ, cuốn hút. Hà mở cái quán nho nhỏ ở con lộ dẫn vào khu chợ. Gọi là quán cho oai, chứ thật ra đấy là mặt bằng có sẵn của nhà, với khoảnh sân rộng đủ để đậu ô-tô, kê một cái xe nước mía, quầy bánh tráng trộn cùng với các thứ nước giải khát đóng chai, dăm ba bộ bàn ghế con con bằng nhựa, đơn giản vậy thôi.
Những ngày ấy, anh thường dừng xe hơi trước quán của Hà. Áo sơ-mi dài tay cài lại, dáng điệu lịch sự và giọng nói nhẹ nhàng của người từng trải, anh khiến Hà chú ý ngay từ lần đầu gặp mặt:
– Bán quán thôi mà, có cần phải xinh dữ vậy không em?!
Câu trêu chọc ấy không khiến Hà khó chịu, mà ngược lại có một niềm tự hào be bé chạy ngang, khiến trái tim đa cảm của cô như lạc nhịp. Anh đến từ cái resort nằm khuất phía bên kia của bãi Mây, nơi gió đêm ngày mơn man không dứt, dập dờn đuổi nhau từng lớp, từng lớp trên những bãi rau muống biển nở hoa tím ngắt.
Gần chứ xa xôi gì đâu, chỉ tiếc là đến giờ Hà và cư dân bãi Mây vẫn chưa có nhiều người được dịp đặt chân vào xem thử nó đẹp đẽ cỡ nào. Hà thoáng đỏ mặt mỗi khi anh buông thêm câu đùa rằng anh siêng đến vùng biển này chỉ là vì em thôi đấy, “biên cương lá rơi Thu Hà em ơi!”. Hà tự biết là mình dễ thương. Cứ nhìn đám thanh niên xứ biển lảng vảng trước xe nước mía của cô mỗi chiều tàn là đủ biết.
Họ diễn nhiều trò nhố để mong lọt vào đôi mắt của cô chủ quán khó tính, nhưng Hà chán nhìn những chàng trai quê mùa, cục mịch, đôi khi tự nhiên đến sỗ sàng, khoác trên người bộ áo quần xấu xí, xộc xệch. Hà cũng không ưa nổi làn da đen nhẻm khét nắng và đượm mùi gió biển đặc trưng của họ. Hà ngán ngẩm những đôi chân xỏ vào đôi dép tổ ong lam nham. Khiêm cũng không ngoại lệ. Hà biết Khiêm có tình cảm với mình. Khách mua hàng của anh xong luôn được khuyến cáo theo kiểu năn nỉ: “Ra quán người nhà của tui ngồi ủng hộ nha. Cứ đi thẳng ra phía ngoài, thấy cái xe nước mía và cô chủ nhỏ xinh xinh là đúng rồi. Ngồi ăn thoải mái, uống gì mới tính tiền, giá bình dân lắm”.
– Quán của bồ hả, sao nhiệt tình vậy?
Có người biết tâm tư, nguyện vọng của chàng trai trẻ, hỏi một câu thẳng tưng. Khiêm gãi đầu gãi tai, cười trừ. Giá mà được như vậy thì hay quá. Biết đến chừng nào Hà mới hiểu Khiêm có thể dành hết mọi thứ anh có cho người con gái mình yêu mến. Mà thật ra anh nào sở hữu được cái gì đáng giá cơ chứ. Không ít lần Khiêm chua chát nghĩ ngợi. Sáng đi biển với ghe bạn, tức là làm thuê. Dầm mình trong sóng nước và những ngọn gió quất. Xế chiều mua gom mớ ốc hương, ốc giấy, ốc cà na, ghẹ, mực và mấy thứ cá sòng, cá khoai ra bán, kiếm thêm chút tiền. Mùa nào hải sản nấy, vậy mà vẫn nghèo xơ xác, là sao? Khách du lịch bây giờ trả giá rất rát, họ đủ thông minh để biết rằng nếu chẳng hết hàng trước khi hoàng hôn tắt hẳn trên bãi biển thì Khiêm cũng như những người buôn bán lặt vặt ở đó chỉ có nước ăn đồ biển trừ bữa.
Việc chiếc xe bốn chỗ bóng lộn hay đậu trước quán của Hà đương nhiên là Khiêm cũng biết. Nhiều người thì thầm bảo con Hà bán nước sắp cải số rồi, được đại gia để ý. Khiêm nghe thấy hết. Anh cũng chẳng dám làm gì. Chiều muộn trước khi dọn hàng về nghỉ, Khiêm tản bộ chầm chậm qua quán Hà, cô giả vờ chẳng thấy. Khiêm đứng chôn chân ngoài đường, mặc cho gió cuối ngày thổi tung mớ tóc ngắn xơ của anh một cách tàn nhẫn. Khiêm vẫn cần mẫn chỉ khách mang hải sản ghé vào cái hàng có xe nước mía và cô bán quán xinh xinh mà ngồi. Khách lạ cắc cớ hỏi thêm một câu vô tình rằng, phải cái chỗ có con xe tiền tỷ kia đang đậu hay không? Khiêm chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Hà cuối cùng thì cũng đã có những lúc dọn quán sớm, thay bộ áo quần đẹp đẽ, bước lên ngồi ở ghế ngang tài của chiếc xế hộp mát rượi. Anh ấy không tốn quá nhiều thời gian và công sức để chinh phục Hà. Một số lời tán tỉnh, ít đồng nước không nhận tiền thối, những câu chuyện về một cuộc sống khác, lạ lẫm và đầy cám dỗ khiến cô gái cả thời thiếu nữ chưa từng bước chân đi đâu ra khỏi xứ như Hà bỗng mơ mộng. Đôi khi, người ta cảm mến nhau chỉ sau ấn tượng ban đầu và hào nhoáng là một trong những thứ có sức mạnh đánh bại con tim phái đẹp nhiều nhất.
Hà trở thành đàn bà ở băng sau chiếc xe hơi cáu cạnh ấy, khi bản thân còn chưa kịp biết đấy chỉ là chiếc xe vay mượn, chủ nhân thật sự của chúng chẳng hề hay rằng anh tài xế bảnh trai dẻo miệng của mình đã biến ngôi nhà sang trọng di động ấy thành một chốn phòng the qua đường.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”… Giọng máy vô cảm kia trả lại cho Hà vẻ thẫn thờ tuyệt vọng, y như lúc người bảo vệ lâu năm của cái resort dạng biệt thự gần bên bãi Mây lạnh lùng nói cho Hà rõ, anh tài xế vui tính kia đã trở lại thành phố rồi. Không biết chừng nào mới quay lại xứ này, vì chủ nhân của anh ấy đã xong việc ở đây rồi. Mà cô là gì của cậu kia? Hà đi bộ về quán. Gió chiều chập choạng trải từng bước mỏi mệt. Hà nhớ ra mình còn rất trẻ và đoạn đường từ chỗ anh thường lướt xe ra vào tới quán của Hà không phải quá dài, can cớ gì cô bỗng thấy cơ thể bủn rủn, buồn nôn thế này?
– Anh thương Hà phải không?
Khiêm thảng thốt trước câu hỏi chẳng rào đón ấy. Hóa ra Hà biết và hiểu tấm lòng của Khiêm.
– Anh cưới Hà nghen!
Câu nói nhỏ xíu ấy còn uy quyền hơn cả một mệnh lệnh. Đương nhiên là Hà biết thế. Nhưng cái đoạn lãng mạn và dứt dạt tựa tiểu thuyết ngôn tình kia, Hà chỉ dám nhẩm đi nhẩm lại trong đầu, chứ chưa dám biến thành hiện thực. Khi mà kỳ nguyệt san Hà chờ mãi vẫn không thấy trở lại, vài triệu chứng ai cũng biết nghĩa là gì ấy đang ngày một rõ ràng hơn. Hà không muốn lừa dối Khiêm như người ta đã nhẫn tâm lừa Hà. Ai ngờ đâu giữa thời buổi này, trên đời vẫn có những người lừa tình rồi bỏ đi y hệt như trong phim hay cải lương như vậy chứ. Hà đã ngây thơ, cả tin quá. Hà không đáng để được thông cảm. Hà chẳng nên được ai đó thương mến nhiều đến vậy. Nhưng bây giờ, Hà biết phải làm sao đây? Làm sao đây?
Xóm biển xì xầm rằng thằng Khiêm cuối cùng mang kiếp đổ vỏ. Đàn ông bán ốc nên nghiệp nó vận vào thân. Thương người ta đến mụ mẫm cả người nên chắc bị con Hà lợi dụng. Tội nghiệp, cái thằng khỏe mạnh hiền lành, xem ra cũng sáng sủa đẹp trai, sao lại đi lấy con nhỏ tham phú phụ bần, lại còn lầm lỗi thế cơ chứ? Hay là khờ quá, không biết gì nên bị nó lừa vô tròng?
Có những thứ, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, mới đủ nhận biết, mình làm theo lý lẽ của trái tim hay ánh sáng của lý trí. Khiêm cũng vậy. Anh vẫn cần mẫn sáng sáng đi biển, gồng mình trước sóng gió của bãi Mây. Giờ cái quán be bé của Hà đã được Khiêm kê thêm bàn ghế, để khách mua hải sản và Khiêm chế biến miễn phí xong thì được chu đáo dẫn đến tận nơi mà ngồi phủ phê ăn uống.
Hà mặc cái quần lưng thun và chiếc áo có sợi dây nhỏ cột phía sau như thể ngụy trang, nhẹ nhõm bưng nước ra cho khách. Dù có du lịch thì cái xứ biển đìu hiu này vẫn nghèo, Khiêm cũng chưa khá hơn và Hà thì sắp sinh con đầu lòng, nhưng có sao đâu. Mặc cho gió biển vẫn thổi quắt quay mặn đắng, Khiêm vẫn luôn bền lòng. Mọi thứ bình yên như bãi Mây một ngày gió nhẹ.
Cái resort đẹp đẽ kia không còn làm Hà mảy may bận tâm nữa. Dù có hay không có xe hơi đậu trước sân thì Khiêm vẫn giới thiệu khách ra ngồi trước quán của Hà như thường kia mà. Chỉ cần thế thôi là Hà đã hiểu, điều ấy quan trọng hơn mọi thứ khác trên đời.
Bài: HOÀNG MY
Mục Truyện ngắn / Tiếp Thị Gia Đình