Truyện ngắn: Ánh sáng hạnh phúc

Nàng chẳng bận tâm đến những người đàn ông ve vãn nàng xung quanh. Điều nàng quan tâm duy nhất là anh, là tổ ấm với anh... Truyện ngắn R.E.N

Chuông báo thức reo trong mơ hồ, nàng còn ngái ngủ nhưng cũng với tay lấy điện thoại tắt chuông, uể oải luồn tay vào mớ tóc rối lòa xòa. Hôm nay có buổi họp quan trọng nên nàng không thể dậy trễ, dù khá mệt mỏi sau cuộc vui đêm qua với anh.

Nghĩ đến đây nàng mỉm cười, nhớ lại hương vị chếnh choáng của rượu vang đỏ, bản nhạc jazz dìu dặt phát ra từ chiếc iPhone, cùng vòng tay anh ôm nhẹ nàng lướt trên sàn gỗ, chìm đắm trong điệu nhảy của riêng hai người. Rồi như say, anh kéo nàng ngã nhẹ xuống sô-pha, đặt lên môi nàng nụ hôn đậm hương rượu nồng…
– Không được, mình sắp muộn rồi. – Nàng lắc mạnh đầu cho dư âm đêm qua bay ra khỏi óc, vội vàng chuẩn bị áo quần.

Hôm nay nàng sẽ mặc chiếc đầm ôm màu rượu chát và chọn son đỏ, hẳn là anh sẽ mỉm cười khi nhìn thấy nàng vì bất giác nhớ đến nụ hôn đậm hơi men.
Văn phòng vắng ngắt, chưa có ai, nhưng nàng thích đến sớm vậy, chuẩn bị tài liệu để sẵn lên bàn anh, bắt đầu pha tách cà-phê mà anh thích, đen đậm, không đường. Lúc nào trong mắt anh và đồng nghiệp ở công ty, nàng cũng là một cô thư ký sắc sảo và chuyên nghiệp. Vừa đặt tách cà-phê xuống bàn, nàng nghe tiếng chân bước vào phòng, một vòng tay ôm qua eo nàng từ phía sau, khuôn mặt áp vào mái tóc nàng âu yếm:

– Em đến sớm vậy?
– Em đến chuẩn bị tài liệu cho buổi họp sáng nay. Anh về sớm thế? Lúc em thức dậy anh đã đi rồi.
– Anh xin lỗi, anh đi từ đêm qua, thằng bé nhà anh cứ đợi ba về, nên cô ấy nhắn tin miết.
– Thôi, anh không phải nói nữa đâu. – Nàng đưa tay chặn môi anh, sau đó với tay úp khung ảnh vợ và con trai anh trên mặt bàn xuống, rồi hôn thật sâu, anh cũng đáp lại nụ hôn một cách nồng nhiệt.

Buổi họp kéo dài căng thẳng cho đến chiều, đầu óc nàng căng như dây đàn. Lúc này, nàng chỉ mong đến giờ tan sở để hẹn anh đi ăn tối và thư giãn ở một nơi nào đó xa khỏi ồn ào của thành phố này, của guồng quay công việc chóng mặt. Anh và nàng, đồng hành và chinh chiến hết dự án này đến dự án khác và chưa lần nào khó khăn như vậy. Trong phòng, đồng nghiệp cũng bắt đầu lục đục kéo nhau về hoặc ngồi lướt web vì chỉ còn 10 phút nữa là hết giờ. Tiếng trò chuyện râm ran:
– Đến giờ đón con mà kẹt xe quá chị Phương ơi…
– Ừa, chị cũng đang chờ ông xã qua nè, mà chắc ổng kẹt ở đâu rồi.
– Còn sớm mà chị, đã tan sở đâu mà ngóng ổng dữ vậy?
– Ổng đến chờ chị chứ để chị chờ tối về chết đòn đó.
– Dữ quá ta, chết đòn trên giường ai mà hổng mê…

Những người phụ nữ bình thường, không đẹp xuất sắc, không tài năng nổi trội hay bản lĩnh như nàng, nhưng họ có tổ ấm riêng, có chồng con, có bữa cơm gia đình… Nàng lẳng lặng nghe những câu chuyện thoảng qua tai, ít tham gia. Sắp tới, sau khi anh thực hiện xong lời hứa ly dị vợ, thu xếp ổn thỏa chuyện gia đình, rồi đến với nàng, mối quan hệ được công khai, nàng đường hoàng kết hôn bước đi bên anh như một người vợ chu toàn cả việc công lẫn việc tư, không hiểu họ có dị nghị, có xì xào về nàng không? Nhưng nàng chẳng bận tâm nhiều, nàng cần tổ ấm, nhưng phải là với anh – người đàn ông thành đạt mà nàng hết lòng yêu và tôn kính thì mới đáng.

Gần bảy giờ tối, văn phòng lúc này đã vắng ngắt, anh mở cửa bước ra rồi như ngạc nhiên khi nàng vẫn ngồi đó.
– Em vẫn còn ở đây sao? Anh mải làm quên không nói em cứ về trước đi, tối nay nhà anh có việc, anh phải về.
– Anh không đi ăn với em được một chút sao? Hôm nay em cũng căng thẳng quá.
– Ừm, anh xin lỗi.

Căn hộ chung cư của nàng bữa nào anh không ghé qua đều trở nên rộng rãi đến phát sợ. Nàng vứt túi xách, mở tủ lạnh lấy ít đồ còn sót lại nấu mì, trước nay nàng vốn ăn uống qua loa, không hứng thú chuyện nấu nướng. Từ khi vào công ty đến nay đã ba năm, khi nào anh không phải về với vợ con, nàng và anh đều đến những nhà hàng cao cấp, ăn những món mà trước đây, với đồng lương trợ lý quèn, nàng chẳng bao giờ dám nghĩ tới.

Anh cho nàng ở căn hộ cao cấp, mua quần áo, trang sức và xe máy mới cho nàng, cùng với những buổi tối vui vẻ tại những nơi sang trọng – đã trở thành thói quen định sẵn trong trí óc nàng rồi. Vừa ăn nàng vừa lướt Facebook, nàng cảm thấy cuộc sống không có anh sao chán quá, bạn bè nàng đều đã có gia đình, khó mà gặp được, vài tên đàn ông ve vãn nàng vẫn nhắn tin, nhưng nàng chẳng để tâm, cái nàng quan tâm hiện tại chỉ là anh thôi.

Vậy mà cái gì vừa đập vào mắt nàng đây? Vợ anh vừa đăng ảnh bữa tối do chị nấu, thịnh soạn và ấm cúng – rồi tag anh vào. Trong ảnh, anh nhiệt tình vào bếp phụ vợ dọn cơm, ôm con trai đút cho ăn và còn hôn má vợ. Vợ anh viết: “Được hôm anh xã mệt, không đi tiếp khách mà về sớm, phải làm bữa cơm thật ngon đãi anh. Khi đàn ông mệt mỏi, nơi họ muốn quay về chính là gia đình. Em và con luôn yêu anh!”.

truyen ngan hinh anh 2Đầu nàng tự dưng nóng lên, nước mắt cứ thế tuôn ra, sao cảm giác này khó chịu đến thế? Nàng đang ghen đến khó thở với người vợ danh chính ngôn thuận của anh. Chị ta là ai chứ? Chị ta đã giúp gì được cho anh? Chị ta chỉ ở nhà, ăn không ngồi rồi tiêu tiền của anh, chăm cho con trai anh và cứ thế hưởng thụ sức lao động của anh mà thôi. Giờ chị ta còn khoe khoang trên Facebook như thể mình là cô vợ tuyệt vời và hạnh phúc nhất thế giới sao?

Nàng run rẩy nhắn tin cho anh: “Anh xong việc chưa? Qua chỗ em bàn công chuyện”. Một lúc lâu sau, tin nhắn đến, vỏn vẹn: “Không được, em đừng phá vỡ nguyên tắc, khi anh đã về nhà, không nhắn tin làm phiền”.
Nàng úp mặt xuống gối, khóc nức nở.

Đặt tập tài liệu xuống trước mặt anh, nàng lạnh nhạt:
– Anh ký giùm em để em gửi lại cho bên kia.
– Hợp đồng lần này không thành do sai sót không đáng có, em sắp xếp một buổi họp để anh kiểm điểm những cá nhân gây ra sai phạm và rút kinh nghiệm.
– Trong đó có em?
– Đúng, có cả anh và em, không trừ một ai tham gia vào dự án lần này.
– Sao anh có thể nói vậy? Em đã bỏ rất nhiều công sức, nhưng mọi việc ngoài dự đoán.

Nàng cảm thấy tâm huyết của mình đang bị phủ nhận, sự hiếu thắng bỗng trỗi dậy.
– Đúng là vậy, ai cũng bỏ công sức, vấn đề là sai đường, anh không thể bỏ em khỏi danh sách kỷ luật vì như vậy là không công bằng với những người còn lại, tạo ra sự dị nghị.
– Vậy bao giờ anh mới có thể công khai cho em đứng bên anh? – Nàng buột miệng nhắc lại lời anh hứa với nàng từ lâu.

Anh cau mày, vẻ khó chịu, giọng lạnh lùng:
– Em lại sắp hối thúc anh phải không? Vấn đề không phải ngày một, ngày hai đâu.
– Anh vẫn còn nồng thắm với chị ta như vậy, anh có nghĩ đến em những lúc đó không? – Nước mắt nàng bắt đầu lã chã.
– Cô ấy vẫn đang là vợ của anh và anh còn phải thu xếp sao cho không ảnh hưởng đến con trai của anh. Anh đã nói với em nhiều lần rồi.
– Em không muốn đợi thêm nữa, anh hãy thu xếp luôn đi, em hay chị ta?

Buổi họp kỷ luật toàn công ty – Dự án lớn nhất năm thất bại đồng nghĩa với vô vàn hệ lụy về doanh thu, không khí căng thẳng chưa từng thấy. Anh nghiêm khắc phê bình những cá nhân có liên quan, trong đó có nàng. Và nàng với tâm trạng uất ức dồn nén, cũng chỉ trích anh gay gắt về cách quản lý. Đồng nghiệp nhìn nàng ngạc nhiên, xen lẫn lo lắng.

Anh đập tay xuống bàn, giọng đã hết kiềm chế:
– Nếu cô không hài lòng quyết định kỷ luật này, cô có thể xin thôi việc. Nàng đứng bật dậy, xô ghế và đi ra khỏi phòng họp, nước mắt lại trào ra.
Nàng lái xe vô định trên đường, cảm thấy mình chẳng là gì của anh. Anh có hiểu cảm giác của nàng lúc này không? Nàng dừng xe giữa cây cầu lộng gió, rồi khóc như mưa cho thỏa lòng.

Nàng bấm số của anh, vào lúc mười một giờ khuya – giờ mà anh từng nói với nàng đừng gọi cho anh. Đầu kia là giọng một người phụ nữ, chị nhẹ nhàng hỏi:

– Có chuyện gì không? Chồng tôi vừa ngủ được một lúc, anh ấy hôm nay hơi mệt. Nàng lặng lẽ cúp máy, nàng đã hiểu, anh sẽ chẳng bao giờ thuộc về nàng, anh chỉ ở bên nàng những lúc vui, những lúc anh thấy cần một chút gia vị cho cuộc sống này, còn những khi mệt mỏi, đúng như chị ta nói, anh luôn trở về nơi ấy. Sài Gòn về đêm, lấp lánh cả một vùng ánh sáng bên kia bờ sông, tưởng là gần ngay cạnh, mà với tay tới sao thấy quá xa vời, như cái mơ ước hạnh phúc của nàng đêm nay.

R.E.N

Mục Truyện ngắn / Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua