Làm sao giữ chồng khi…mê đi phượt như Mai Hương?

Trương Thị Mai Hương là thành viên câu lạc bộ Leica, tay đi phượt và săn ảnh có tiếng, nhưng cũng là người mẹ đảm đang và bà nội trợ tận tâm cho hạnh phúc gia đình. Bí quyết của chị là gì?

Hai giờ chiều, chị Trương Thị Mai Hương, thành viên câu lạc bộ Leica Việt Nam đi cà phê với nhóm bạn. Bốn giờ, chị hẹn gặp tôi ở một quán cà phê. Sau chừng 2 giờ trò chuyện, chị cáo lỗi vì lại có cuộc hẹn lúc sáu giờ. Chẳng thấy có bà nội trợ nào rảnh rang và tận hưởng cuộc sống hết mình như chị. Chị bảo: “26 năm kết hôn, đâu phải lúc nào tôi cũng sung sướng thế này đâu”.

 

12 NĂM QUANH QUẨN VIỆC NHÀ

Tiếp Thị Gia Đình: Vì sao sau khi lập gia đình, chị lại quyết định nghỉ việc ở nhà?

CHỊ MAI HƯƠNG: Vì khó có con nên khi biết tin vui, vợ chồng tôi thỏa thuận tôi ở nhà dưỡng thai cho an toàn. Thu nhập của chồng tốt, tôi lại có ba mẹ đẻ “chống lưng” vững chắc nên mới yên tâm ở nhà.

 

Tiếp Thị Gia Đình: Thông thường, người làm chủ kinh tế gia đình cũng là người quản lý tài chính, còn nhà chị, ai là người tay hòm chìa khóa?

CHỊ MAI HƯƠNG: Là tôi chứ! Cứ có lương hay thưởng là anh lại đưa cho tôi. Với số tiền anh đưa, tôi sẽ thu xếp ăn, uống, chi tiêu mà vẫn có khoản tiết kiệm để làm quỹ dự phòng cho gia đình.

 

Tiếp Thị Gia Đình: Nhiều người quan niệm: “Không làm ra tiền thì phải nhường nhịn, nghe theo mọi quyết định của chồng”. Chị thì sao?

CHỊ MAI HƯƠNG: Anh đi làm kiếm tiền, tôi ở nhà chăm con, mỗi người một công việc. Chăm sóc gia đình cũng là một công việc, bạn đừng nghĩ ở nhà đồng nghĩ với yếu thể. Theo tôi, dù ở nhà hay đi làm, thẳng thắn với nhau là dễ sống nhất. Tôi giận anh ở điểm nào, vì sao tôi giận, tôi muốn anh lần sau như thế nào… tôi đều nói thẳng, không vòng vo, bóng gió. Có lẽ do không phải “phiên dịch” nhu cầu của vợ nên chồng tôi hiểu và cũng dễ chiều vợ.

 

Tiếp Thị Gia Đình: Có bao giờ anh càm ràm, than phiền về việc chi tiêu của chị hay không?

CHỊ MAI HƯƠNG: Suốt gần 26 năm qua, ngày nào tôi cũng ghi chép chi tiêu. Hôm nào tính tổng thấy thiếu, tôi cũng phải vò đầu bứt tai để nghĩ xem đó là khoản gì để ghi lại cho rõ ràng. Tôi để cuốn sổ này ngay trong phòng ngủ, bảo anh, khi thích thì cứ xem. Việc ghi chép chi tiêu không chỉ nhằm mục đích công khai tài chính mà còn giúp tôi cân đối được chi tiêu, để tiết kiệm phòng khi có việc thì không phải ngửa tay xin chồng. Thế nên, chồng tôi rất tin tưởng tôi, giao cho vợ toàn quyền tay hòm chìa khóa.

 

Tiếp Thị Gia Đình: Quanh quẩn chuyện cơm nước, chồng, con, thời đó chị có thấy mình tụt hậu, tự ti hơn so với người đi làm?

CHỊ MAI HƯƠNG: Thời ấy, mỗi lần ra ngoài, chọn đi chọn lại tôi cũng không biết mặc gì cho hợp thời. Nói chuyện với chồng, tôi chẳng biết cách phát triển câu chuyện ra sao. Bạn bè nhiều nhưng cũng không còn thiết tha gặp mặt vì tôi không biết nói chuyện gì ngoài việc ăn, uống, tã, sữa, ngủ, chơi… của con. Ở trong bốn bức tường, tôi thấy mình tụt hậu, hay suy diễn, dễ nổi giận vô cớ và còn rất hay ghen tuông.

 

Tiếp Thị Gia Đình: Những bà mẹ ở nhà nội trợ thường có tâm lý bảo bọc con rất kỹ dễ khiến con mất khả năng tự lập. Chị có vậy không?

CHỊ MAI HƯƠNG: Đây cũng là một sai lầm của tôi. Ngày đó, vì chỉ quanh quẩn ở nhà nên có bao nhiêu thời gian, tôi dành hết vào việc chăm chồng con. Trong khi chồng muốn các con tự lập, tôi lại o bế con quá mức. Đến khi 5 tuổi, cậu con trai của tôi vẫn… ăn cháo xay. 12 tuổi chưa biết cầm đũa ăn cơm, chỉ ăn được bằng thìa. Con lớn nhưng thay quần áo chỗ nào cứ vô tư để yên chỗ đó. Cùng lúc ấy, do thời gian dài ở nhà, tôi thấy mình ngày càng tụt hậu, càng khó hiểu chồng và chẳng biết chuyện gì đang diễn ra ngoài đường. Đó là lúc tôi thấy mình cần phải thoát ra để tốt cho mình và cho sự trưởng thành của các con.

 

ĐI RA NGOÀI VÀ SỐNG CHO BẢN THÂN MÌNH

Chị Mai Hương trong triển lãm Sống của câu lạc bộ Leica

Chị Mai Hương trong triển lãm Sống của câu lạc bộ Leica

Tiếp Thị Gia Đình: So với Mai Hương của hơn 10 năm trước, bây giờ chị đã hoàn toàn khác. Không còn bận tâm chuyện cơm nước, con cái, chị là thành viên rất tích cực của câu lạc bộ nhiếp ảnh Leica Việt Nam. Sự thay đổi này của chị có khiến chồng và con “choáng” không?

CHỊ MAI HƯƠNG: Lúc đầu ông xã cũng “choáng” đấy (cười). Anh ấy bảo: “Phụ nữ ở nhà lo cho con, sao tháng nào cũng rong ruổi đi đây, đi đó”. Cũng trên tinh thần thẳng thắn, tôi bảo: “Anh phải nghĩ cho em chứ. Em đã mất hơn 10 năm ở nhà, gần như mất hết bạn bè lại không được sống với sở thích của mình. Con đã lớn rồi, nên để chúng tự lập”. Tôi quyết tâm bước ra để giúp cuộc sống của mình nhẹ nhàng hơn. Mỗi tháng một lần, tôi “biến” khỏi thành phố cả tuần để rong ruổi sáng tác ảnh.

 

Tiếp Thị Gia Đình: Đi nhiều vậy, chị không lo con khó thích ứng với cuộc sống khi đã quen với cách chăm trước đó của mẹ?

CHỊ MAI HƯƠNG: Tôi lo lắm chứ (cười). Trước mỗi chuyến đi, tôi nấu thức ăn và chia thành từng phần để trong tủ lạnh. Mỗi bữa, tôi đều gọi điện về dặn các con làm nóng lại và ăn. Dần dần, tôi bắt đầu… bỏ lơi. Tôi chỉ gọi điện hướng dẫn con lấy thực phẩm ra và chế biến. Bọn trẻ có khả năng thích ứng nhanh lắm. Nếu cứ o bế, chúng sẽ chẳng biết làm gì, nhưng nếu thả ra, kiểu gì chúng cũng thích ứng được thôi. Bây giờ, con trai lớn của tôi đang du học ở Úc, tự mình lo mọi chuyện. Con gái đang học ở Việt Nam và rất giỏi nội trợ, món Tây, món Việt, bánh… làm giỏi hơn cả mẹ.

 

Tiếp Thị Gia Đình: Chị có bí quyết nào để rèn con gái đảm đang như thế?

CHỊ MAI HƯƠNG: À, tôi là người mẹ rất biết nhờ cậy. Tôi cũng hay khen con nên cháu rất hào hứng khi trổ tài cùng mẹ.

 

Tiếp Thị Gia Đình: Tiêu tiền của chồng cho thú vui riêng của mình, chị cảm thấy ra sao?

CHỊ MAI HƯƠNG: Khi đi “phượt”, tôi không cần khách sạn đẹp, món ăn ngon… Tôi chỉ cần cái nhà trọ ngủ qua đêm để hôm sau sống với đam mê của mình là vui rồi. Mỗi chuyến đi của tôi hết khoảng vài triệu thôi. Nhiều phụ nữ khác thích chi tiêu vào áo quần, mỹ phẩm, còn tôi thích đi chụp ảnh và thú vui của cũng tôi không ảnh hưởng nhiều đến kinh tế gia đình.

 

Tiếp Thị Gia Đình: Chị sống ở TP. HCM, anh sống ở Hà Nội, chị không sợ anh “đổi lòng” ư?

CHỊ MAI HƯƠNG: Cách đây bốn năm, cả nhà tôi dọn ra Hà Nội sống. Nhưng sau đó để tiện việc học của con gái, tôi phải về TP. HCM. Cứ 2 lần/tuần, anh vào đây, cả nhà cùng nhau đi chơi đâu đó để “hâm nóng” tình cảm. Ngày trước tôi hay ghen nhưng bây giờ, đi ra ngoài, gặp gỡ nhiều người, hiểu sự đời, tôi thấy ghen tuông chẳng có ích gì. Cứ vui hết mình để không còn thời gian ghen tuông, nghĩ ngợi lung tung.

Tiếp Thị Gia Đình: Xin cảm ơn chị!

Mục Gia đình–Tâm lý/Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua