Tôi phải làm gì khi bạn thân cướp mất người yêu?

Những tư vấn hữu ích sẽ được chọn đăng trên số mới nhất của Tiếp Thị Gia Đình và được nhận nhuận bút theo quy định của tòa soạn

Cô gái khác cướp mất người yêu, tôi đau khổ một nhưng khi bị bạn thân cướp mất người yêu tôi đau khổ 10. Sự phản bội của hai người tôi tin tưởng nhất vượt quá sức chịu đựng của tôi.

Tôi và cô ấy cùng làng, cùng xã, cùng học chung từ cấp một đến cấp ba. Tới đại học, cô ấy học trường Y, tôi học Sư phạm. Dù trường cách xa nhau, hai đứa vẫn cố thuê một phòng trọ ở giữa hai ngôi trường, chấp nhận đạp xe mệt nghỉ mỗi sớm để được ở cùng phòng trọ với nhau. Nhìn chúng tôi chia sẻ, quấn quýt, bố mẹ hai bên còn hoang mang, sợ các con… đồng tính.

Mặc kệ! Chúng tôi thân vẫn cứ thân, còn hơn chị em gái. Chẳng có chuyện gì chúng tôi không thể chia sẻ cùng nhau.

Tôi có người yêu trước. Một chàng trai tỉnh lẻ đang gian nan lập nghiệp ở Hà thành. Tôi quen anh vì anh ở cùng dãy phòng trọ với chúng tôi. Anh cao ráo, bảnh bao, nhưng vụng về. Cơm không biết nấu, suốt ngày anh chỉ làm bạn với cơm bụi. Thương anh, lại được cô bạn thân đồng ý, tôi kéo anh về ăn chung.

Yêu đúng là dại khờ, không có chỗ để toan tính thiệt hơn. Những ngày đầu anh đi làm chưa được biên chế, có bao nhiêu tiền dạy thêm, tôi cũng dốc ra mua đồ đạc, thậm chí bao hết tiền ăn, tiền nhà cho anh. Lần ấy, anh muốn mua chiếc xe gắn máy để tiện đi làm, tôi còn dám nói dối cha mẹ mình bị bệnh, phải đi bác sỹ để bố mẹ cho thêm tiền. Số tiền đó, tôi dành… cho trai.

Những ngày tháng gian khó trôi đi, chuyển nhà trọ bao nhiêu lần, ba chúng tôi cũng dọn đến ở cạnh nhau, ăn cùng nhau. Mấy bạn phòng trọ khác thấy vậy nhắc thừa: “Cẩn thận kẻo bạn thân cướp mất người yêu thì chỉ biết khóc tiếng Miên”.

Rồi tôi về tỉnh thực tập, để lại thành phố hai người tôi thương yêu như chính bản thân mình. Lúc đầu, mỗi bữa ăn tối, cả hai người đều gọi điện khoe hôm nay ăn món gì, hỏi thăm chuyện thực tập của tôi ở tỉnh… Nhưng rồi, các cuộc gọi thưa dần. Khi tôi hỏi: “Tại sao không gọi điện?” thì cả anh và cô ấy đều ngập ngừng: “Bận, mấy hôm nay không ăn cùng nhau”.

Kết thúc thực tập, tôi háo hức lên lại thành phố nhưng có cảm giác là lạ mà không thể gọi tên. Trong bữa cơm chung của ba đứa, anh gắp thức ăn cho cô ấy trước, chứ không phải tôi như trước đây.

Hai tháng sau, cô bạn thân của tôi đòi chuyển ra ở riêng vì “dạo này thực tập về trễ”. Tôi choáng lần một. Chẳng lâu sau, chỉ cách đây một tuần thôi, anh chia tay tôi với lời thừa nhận khiến tôi choáng váng: “Anh thương em như em gái và anh yêu Vân”. Tôi choáng lần hai. Tôi gọi điện cho Vân, cô ấy cũng thừa nhận. Cô ấy còn bảo tôi: “Nếu cậu yêu anh ấy thực sự, xin hãy tác thành cho tụi mình vì mình có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy”. Tôi hoàn toàn sụp đổ.

Ai có thể hiểu cảm giác của tôi lúc này? Trống vắng, tuyệt vọng, hận thù! Bạn thân ơi, người yêu ơi, làm sao tôi có thể vĩ đại đến mức tác thành cho hai người đã phản bội tôi đây?


Hãy chia sẻ góc nhìn của bạn về vấn đề trên bằng cách viết vào khung hoặc ô BÌNH LUẬN bên dưới. Những ý kiến hay nhất được chọn đăng trên tạp chí Tiếp Thị Gia Đình sẽ nhận được nhuận bút theo quy định của tòa soạn.

  • Bạn vui lòng cung cấp thông tin chính xác để tạp chí Tiếp Thị Gia Đình có thể liên lạc với bạn nhanh nhất nếu tình huống và/hoặc câu giải đáp của bạn được chọn đăng trên tạp chí.

Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua