Tôi huỷ hôn trước đám cưới vì biết vợ tương lai bất hiếu

Tôi huỷ hôn trước đám cưới sau khi thấy em là người không biết quý trọng mạng sống của mình. Tôi mong em sẽ trưởng thành hơn sau biến cố này

Chúng tôi sắp đăng ký kết hôn và làm đám cưới, thế mà em lại phải nhập viện vì bị lên cơn đau bụng dữ dội. Em gái em hốt hoảng gọi cho tôi. Tôi đang giám sát công trình xây cầu ở Quảng Trị, vội vã xin phép công ty về Hà Nội để xem tình hình ra sao.

Khi tôi về, em đã được chuyển sang phòng hồi sức cấp cứu. Nhìn em như con mèo nằm trên giường bệnh, tôi xót xa. Xa nhau mấy tuần mà em trông khác quá. Tôi nắm tay em, chưa muốn hỏi han nhiều về bệnh tật. Em đã qua cơn hoạn nạn, vậy là mừng rồi. Qua lời kể mâu thuẫn của em gái em, tôi lờ mờ nhận ra có chuyện gì đó không rõ ràng trong việc em đột ngột phải vào viện.

Xâu chuỗi sự việc, tôi hỏi thẳng bố mẹ em, biết được chính xác không phải em đau gì, mà là em đã uống thuốc tự tử. Cách đây hai năm, mẹ nhờ em mang năm mươi triệu đồng đi gửi tiết kiệm ngân hàng. Đó là số tiền cả đời mẹ gom góp được, muốn cất dành phòng thân khi trong nhà lỡ có biến cố thì có mà xoay sở.

Em cầm tiền của mẹ rồi đưa một người quen cho vay nặng lãi. Người đó làm ăn đổ bể, họ chạy trốn, em bị mất toàn bộ tiền. Em cũng giấu việc này không cho ai biết. Hôm trước, khi mẹ hỏi tới số tiền, em viện hết lý do nọ tới lý do kia để lần lữa và cuối cùng phải thú nhận. Mẹ em quay cuồng vì xót tiền, ngày nào cũng đay nghiến và quy tội em lừa dối. Em phản ứng mạnh và hai mẹ con đã có trận cãi nhau kịch liệt.

Ngay tối hôm đó, em tìm đến cái chết. Em thoát nạn nhờ em gái phát hiện và đưa đến bệnh viện kịp thời. Tôi rụng rời khi biết sự thật. Chuyện tiền bạc này giờ tôi cũng mới biết. Tôi đi làm xa, thỉnh thoảng về với em thì hai đứa chỉ đi chơi riêng, ít khi sinh hoạt cùng gia đình. Em cũng chưa bao giờ tâm sự những khúc mắc riêng tư của em cho tôi biết. Trong mắt tôi lâu nay, em là cô gái dịu hiền, mộc mạc, biết lo cho gia đình. Phản ứng tiêu cực của em với mẹ khiến tôi rất buồn mà không biết nói sao với em. Vì bất cứ lý do gì tôi cũng không thể biện minh được hành động sai trái ấy.

Mấy ngày ở nhà, tôi quyết định huỷ hôn trước đám cưới đang đến gần, tôi lảng tránh những câu hỏi từ phía gia đình tôi và bố mẹ em về đám cưới. Bố em hơn 60 tuổi rồi, ngày nào cũng dậy từ bốn giờ sáng đi xe máy ra bến xe Giáp Bát đón khách. Mẹ em chỉ có đồng lương hưu công nhân ít ỏi không đủ nuôi một đứa em tật nguyền và một đứa đang học nghề, phải nhận thêm hai đứa trẻ về trông tại nhà. Đó chính là lý do khiến tôi càng thương em, muốn cưới em về để em có cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Nhưng sau chuyện xảy ra, tôi có cảm giác gờn gợn về em. Sao một người con gái vì mâu thuẫn với mẹ ruột, người đã sinh ra, nuôi nấng mình thành người, đến lúc trưởng thành lại hành xử đáng sợ như vậy?

Đó là tội bất hiếu. Đến tính mạng mình mà em còn không biết quý thì với người khác sẽ ra sao? Với bản tính như thế liệu rồi sau này, khi sống với bố mẹ tôi, với tôi, và các con, em sẽ phản ứng thế nào mỗi lúc gặp chuyện trái ý? Tôi sợ sự kích động không thể kiểm soát nơi em sẽ khiến cuộc sống của tôi về lâu dài không được bình yên.

Tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ về em, về mối quan hệ của hai đứa. Trước ngày vào lại công trường, tôi đến chào gia đình em. Tôi bảo thầy bói nói năm nay nếu cưới vợ sẽ gặp hạn nặng để trì hoãn việc đám cưới. Có lẽ em đủ nhạy cảm để nhận ra đó là lý do tôi đưa ra để trốn chạy.

THƯ NGỎ

Bạn có ý kiến về các trang bài trong số báo này? Bạn có tình huống cần giải quyết? Mời bạn gửi về cho chúng tôi qua e-mail: contact.tiepthigiadinh@sunflowermedia.vn. Tòa soạn sẽ có nhuận bút cho bài được đăng.

Mục Gia Đình / Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua