Tháng trước, tôi có cuộc họp lớp… cấp 1. Một cuộc họp lịch sử theo đúng mọi nghĩa. Giờ đây, nếu được hỏi thế nào là hạnh phúc, tôi sẽ không ngần ngại trả lời rằng: đó là cảm giác ta hạnh ngộ một người bạn cũ và cảm thấy dường như mình chỉ vừa chia tay họ ngày hôm qua. Khoảng cách thời gian và cuộc sống dường như không còn nghĩa lý gì, ngay từ phút giây bạn mở lời với tôi: “Tao kể mày nghe chuyện này…”.
Từ cuộc họp lớp, tôi nghĩ nhiều về sự thay đổi của các mối quan hệ. Không như những tình bạn trong veo, ngây thơ đầu đời dưới mái trường làng kia, các mối quan hệ khi ta lớn lên ít nhiều phức tạp và mang theo nhiều sắc thái khác. Nhiều người đến, chung vui với ta một đoạn đường, rồi lại ra đi. Khi xưa, tôi thường buồn hay suy nghĩ vẩn vơ về sự thay đổi của những mối quan hệ. Điều gì khiến mọi việc không được như xưa? Do mình thay đổi? Đối phương thay đổi? Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng, cuộc sống vốn như vậy. Bản chất của sinh mệnh là vận động. Người bạn cũ (cái cũ) ra đi, người bạn mới (cái mới) lại xuất hiện. Cũng tựa như ngày tháng, ngày cũ qua đi, ngày mới lại đến. Điều quan trọng là ta hãy đón nhận và làm cho điều đó có ý nghĩa: một người bạn có ý nghĩa hoặc một ngày có ý nghĩa.
Sự thay đổi thường mang theo nghĩa tích cực nhiều hơn tiêu cực. Nếu không, Susan Wojcicki (trang 32) có lẽ chỉ là một bà mẹ 5 con giữa 7 tỉ người trên thế giới, chứ không phải người phụ nữ đưa Google trở thành gã khổng lồ công nghệ như hiện nay. Tất nhiên, để có được ngày hôm nay, chị từng đánh cược cả tương lai và sự nghiệp trong một ván cờ “được ăn cả, ngã về không”.
Với mỗi số của Tiếp Thị Gia Đình, tôi đều được truyền cảm hứng từ những sự thay đổi như thế. Đó là câu chuyện của anh Trần Quốc Tùng (trang 18) với mong muốn thay đổi cách thưởng thức cà-phê của người Việt. Đó là chị Thu Hà (trang 28) luôn nỗ lực tìm mọi cách để mang đến một mùa Hè có ý nghĩa, khơi gợi lòng trắc ẩn, tinh thần đồng đội ở những bạn nhỏ. Những con người thầm lặng luôn muốn mang đến những điều tốt đẹp để phục vụ cộng đồng ấy khiến tôi có thêm cảm hứng để hoàn thành thật tốt công việc của mình, và biến chúng thành một công việc có ý nghĩa.
Tuy nhiên, cuộc sống không bao giờ chỉ toàn hoa hồng. Ngoài kia nếu có khó khăn quá, chúng tôi sẽ tiếp tục mang đến cho bạn những phút giây yên bình, như nhìn ngắm một ngôi nhà ngập nắng ven bờ kênh xanh (trang 36), như “bỏ túi” thêm bí quyết để tự tin (trang 87), như tìm về phố Hoài (trang 80) để lắng lòng cùng lớp trầm tích thời gian bao trùm từng ngóc ngách. Để rồi, ta lại tiếp tục lăn xả vào đời, để đổi thay và kiến tạo nên những điều mới mẻ mỗi ngày, để cuộc đời thật ý nghĩa. Bởi: We don’t change, we grow!
TRẦN THỊ QUỲNH HƯƠNG