“Đàn bà như cánh hoa tươi. Nở ra chỉ được một thời mà thôi”. Đã là như vậy, tại sao phụ nữ như gái đẹp Trinh Ngọc phải vượt qua trăm ngàn vòng miệng lưỡi thế gian để yêu?
Anh thân yêu!
Chắc anh cũng thấy mấy ngày hôm nay báo chí, nhất là báo mạng trong nước, thi nhau đưa tin về mối tình của hai đứa mình, nhiều đến nỗi có kẻ bảo rằng đây quả là một món quà xuân mà nếu không có, Tết này truyền thông sẽ sống vất vưởng sẽ chẳng có món gì để mà mở tiệc.
Anh yêu quý ơi!
Đứa nào mà chả biết tình yêu trên trái đất này có hàng tỷ kiểu, hoặc Romeo yêu Juliet hoặc Thúy Kiều yêu Từ Hải, Hoàng Tử yêu cô Lọ Lem và cả Người Đẹp yêu Quái Vật. Anh tuy không đẹp trai như Brad Pitt nhưng chắc chắn cũng không phải là quái vật vậy chuyện gái đẹp Trinh Ngọc yêu Kiều Hoàng tại sao ầm ĩ thế? Được người ta bàn tán, mổ xẻ, chĩa mắt, chĩa mỏ vào ghê thế? Em cứ trằn trọc suy nghĩ điều này.
Có thể do anh là tỷ phú ư? Không, nhất định không. Dù tỷ phú chưa bao giờ nhiều như lá mùa thu, nhưng cũng chẳng quá hiếm đâu anh nhỉ! Nếu tính theo tiền Việt Nam, đất nước ta hiện nay có cả chục triệu tỷ phú, còn nếu tính bằng đô-la khéo cũng có vài chục ông, bởi vì rất nhiều ông còn chưa ra mặt. Trong biết bao tỷ phú như thế, khối ông cũng đang có bồ, không phải một mà ba, bốn bồ, rất nhiều ông đã và đang ly dị vợ già để léng phéng với nhiều cô còn xấu hơn em. Vậy mà báo chí để họ yên mới lạ.
Hay người ta bàn tán bởi em là một cô gái đẹp có vòng eo 56 như thiên hạ vẫn xì xào? Chắc cũng không phải thế. Vì dù đẹp tới đâu em cũng không cao hơn Mai Phương Thúy, không mũm mĩm như diễn viên Minh Hằng, không có nước da rám nắng như người mẫu Lan Khuê và càng không có vẻ ngạo nghễ, kiêu sa của siêu mẫu Thanh Hằng. Toàn thân em chỉ có trắng, nhưng nếu anh đã ở Mỹ anh thừa biết trắng kiểu đó đâu nghĩa lý gì cơ chứ.
Hay là bởi em nổi tiếng nhỉ? Cũng chẳng phải! Vì em có đạt giải hoa hậu nào đâu, cũng chưa hề đạt danh hiệu Quán quân Bước nhảy hoàn vũ, Lớp học Ngôi Sao hay Tuyệt đỉnh tranh tài… dù chỉ nửa lần, trong khi những cuộc thi như vậy diễn ra liên tiếp. Giọng em thua xa lắc giọng Phương Mỹ Chi, còn đá bóng rõ ràng kém xa Công Phượng, chính em bao nhiêu năm qua còn chả biết mình có tài gì làm sao bà con biết nổi.
Cũng có khả năng dư luận xôn xao vì chúng ta hơn nhau 40 tuổi. Nhưng trời ơi là trời, đất ơi là đất và mây ơi là mây, tình yêu làm gì có tuổi! Trên thế giới hiện nay ai cũng biết có hàng ngàn bộ luật, từ luật giao thông hướng dẫn đi kiểu gì tới luật lao động hướng dẫn nhận nhân viên và đuổi việc do đâu nhưng chưa hề có luật nào quy định tình yêu đến thời điểm nào thì nghỉ hưu cả. Thậm chí cả nhân loại còn ra sức ngày đêm ca ngợi ông già trăm tuổi vẫn yêu bà già, mà không có bà già nào không ” muốn biến mình thành cô gái trẻ, do đó, em tin sự chênh lệch tuổi của hai đứa ta không hề quan trọng. Anh cũng chỉ độ tuổi ông Donald Trump mà thôi. Tuổi đó làm tổng thống còn được, chả lẽ yêu không được?
Cuối cùng, xin nói thẳng, phải chăng cả xã hội dị nghị vì nghĩ em tham tiền? Đầu tiên em xin nói ngay rằng tiền thì ai chả tham, mà cũng chính nhờ lòng tham tiền mà trừ vài vỹ nhân ra, con người ai cũng lao động. Nếu không có lao động để hưởng lương thì không có xã hội văn minh. Thử tưởng tượng xem anh yêu nhỉ, nếu một ngày tất cả thiên hạ bỗng dưng chán tiền, nghĩa là chán lĩnh lương, công nhân không đến nhà máy, cửa hiệu không bán hàng và xe ôm không buồn chạy, tất cả đều quẳng tiền vào sọt rác và ra phố vui chơi thì cuộc sống sẽ ra sao? Em nghĩ rằng sẽ là lúc nhân loại diệt vong chứ còn sao nữa.
Em xin hỏi lại mọi người, nếu không tham tiền, em phải tham cái gì đây? Bằng cấp ư? Hiện nay biết bao người mang đủ loại bằng cấp mà thất nghiệp kia kìa và có được coi trọng gì đâu, em tham thêm nữa làm chi. Danh vọng à? Danh vọng em cũng đã có rồi, trước khi gặp anh yêu, em làm gì cũng được người ta đưa tin đấy chứ, nhưng cũng đưa một cách ngầm dè bỉu mà thôi, cho nên danh vọng là thứ vừa ảo vừa mang lại nhiều bực mình chứ có bổ béo gì đâu. Hãy nhìn tấm gương anh Lệ Rơi thì biết.
Tóm lại, mấy đêm nay, em cứ trằn trọc nhìn hình của anh, nhìn quà của anh, không phải vì sợ anh đòi quà bởi chắc chắn anh không phải loại đòi và em không phải loại đòi mà không trả.
Em suy đoán rằng thiên hạ ghét hai đứa ta vì anh đã dám tuyên bố yêu em.
Thoạt tiên, nghe có vẻ đơn giản, anh không vợ, em không chồng, sợ quái gì mà yêu không dám nói! Chao ôi, đâu phải thế. Trong thành phố hôm nay, có rất nhiều kẻ yêu gì mà không dám khai thật và ghét gì lại càng giấu kỹ hơn. Từng phút từng giờ có bao nhiêu ông, bao nhiêu bà cứ cười cười, bắt tay cúi chào nhau ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra khi tiếp xúc với những đứa mình ghét và ngược lại giấu kín nỗi lòng với những kẻ mình yêu, vì những lý do rất đỗi tầm thường.
Em xin thề rằng nếu tất cả mọi công dân đều dám sống theo kiểu ghét gì và yêu gì sẽ tuyên bố công khai rành mạch thì xã hội đã văn minh lên nhiều lắm. Nhưng ôi thôi, người ta không thế, người ta có hàng trăm lý do để sống giả dối, sống âm thầm để nuốt những điều sâu kín vào bụng cho đến tận cuối đời.
Vậy khi họ thấy một ông già và một cô gái trẻ nói ra sự thật, họ lập tức cho là kỳ quái. Phải chăng sự thật đã trở nên kỳ quái chứ không phải hai đứa bọn mình!
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, em cũng công nhận tình yêu của chúng ta có chút khác thường. Tuy nhiên, cuộc sống loài người đã trở nên tuyệt diệu, hấp dẫn chính là nhờ những cá nhân và những phút lịch sử khác thường chứ còn nghi ngờ chi nữa. Nhờ khác thường mà Acsimet tìm ra định l“ật khoa học nổi tiếng, nhờ khác thường Steve Jobs đã làm nên danh tiếng cho Apple, chưa kể nhờ khác thường mà Einstein tìm ra thuyết tương đối, đáng ra người ta không nên dè bỉu mà phải khuyến khích, tìm tòi và tạo cơ hội cho sự khác thường phát triển, đó là niềm tin sắt đá của em. Chả thế mà một nhà văn Việt Nam đã xướng rằng: “Những ngày thường hãy cháy lên”. Hà cớ gì mà thời gian cháy lên còn chúng ta bất động?
Các bạn ơi, từ đó kết luận tình yêu của gái đẹp Trinh Ngọc và tỷ phú Kiều Hoàng không có lỗi, lỗi là các bạn yêu quá giống nhau, bắt chước nhau. Các bạn yêu không dám tuyên bố, yêu giấu giấu diếm diếm cứ như buôn lậu. Các bạn tự đưa ra một số tiêu chuẩn cho tình yêu rồi nhắm mắt thi hành, bắt chước nhau thi hành và gào lên khi đứa khác không chịu làm giống thế.
Cho nên anh Kiều Hoàng thân yêu à, anh cứ yêu đi, chứ không phải “anh cứ đi đi” như lời một bài hát. Chúng ta yêu nhau và nếu cần sẽ không yêu nữa nhưng chúng ta cứ hồn nhiên mà thổ lộ điều này anh nhé. Khi bảy mươi tuổi, người đàn ông sẽ được phép trở lại hồn nhiên, còn ngại cái quái gì cơ chứ. Chúc anh ngủ ngon và có một giấc mơ thật đẹp về em bé bỏng xa xôi.
Thương anh!
Trinh Ngọc
BÀI: LÊ HOÀNG
Tiếp Thị Gia Đình