Tết này con sẽ về

Đôi mắt ầng ậng nước và giọng nói dồn dập của cô bé khi gọi về cho ba mẹ đã khiến tôi thay đổi

Ba mẹ chỉ mong đến ngày Tết để các con sum vầy đón xuân mới

Tôi sinh ra ở Cà Mau, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại làm luôn tại Sài Gòn, rất ít khi về thăm nhà. Mặc dù hơn nửa năm chưa về thăm ba mẹ nhưng tôi định sẽ làm chuyến du lịch Đà Lạt cùng đám bạn vào dịp Tết năm nay. Đằng nào thì về quê mấy ngày nghỉ cũng toàn quanh quẩn ở nhà, tôi thấy vô vị quá.

“Alô, mẹ hả? Tết này con phải đi chơi với bạn rồi, chắc sẽ không về nhà ăn Tết đâu. Vài hôm nữa con sẽ gửi tiền về cho ba mẹ sắm sửa ít đồ dùng ngày Tết nha”, tôi gọi điện về nhà thông báo kế hoạch du xuân của mình. “Con không về thật sao? Ba mẹ nhớ con lắm. Ba cứ nhắc con suốt… Hay con về nhà ăn Tết một, hai ngày rồi hãy đi chơi cũng được mà? Mẹ sẽ làm món gỏi xoài mà con thích…”, giọng mẹ hình như nghèn nghẹn, nhưng tôi đã quyết rồi sẽ không thay đổi. “Thôi, về quê buồn thấy mồ. Con có việc phải đi rồi, ba mẹ cứ yên tâm ở nhà ăn tết thật vui vẻ nhé” “Nhưng…”, tôi vội cúp máy luôn bởi cứ lằng nhằng thế nào mẹ cũng năn nỉ ỉ ôi nữa.

Tôi ra bưu điện gửi tiền về quê. Người rất đông, tôi lặng lẽ ngồi đợi. Trong không gian chán ngắt, bỗng có một cô bé độ 15–16 tuổi, ăn mặc nhếch nhác bước vào. Cô bé lấm lét đến chỗ nhân viên bưu điện, ngập ngừng hỏi: “Chú ơi, cháu có 10 ngàn thì gọi điện thoại được bao lâu ạ?”. Anh chàng nhân viên ngước lên, khẽ nhíu mày rồi buông một câu lạnh tanh: “Bao nhiêu đó chỉ gọi được chừng 5 phút thôi”. “Dạ…”, cô bé rón rén bước vào buồng điện thoại, có tiếng ai đó xì xầm: “Không có bao nhiêu tiền cũng bày đặt gọi điện thoại”. Cô bé hơi đỏ mặt, nhưng chỉ cúi đầu bấm số. “Mẹ hả mẹ? Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm. Tết này con phải làm việc cho người ta nên không về quê ăn Tết với ba mẹ được. Con sẽ ráng dành dụm để sớm về. Con sẽ mua cho ba mẹ bộ quần áo mới nè… Mẹ… Mẹ đừng khóc, con ở trên này khỏe lắm. Công việc không vất vả đâu mẹ, ông chủ quán cũng thương con nữa. Mẹ ơi, cho con nói chuyện với ba đi, nhanh đi mẹ, con chỉ gọi được 5 phút thôi… Ba hả ba, Tết này con về trễ một chút nghen ba… Con khỏe lắm, khỏe lắm…”.

Tôi không nghe được đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy cô bé đôi mắt ầng ậng nước cứ luôn miệng bảo mình rất khỏe, rất tốt và hứa sẽ về thật sớm. Cô bé gác máy và bước ra quầy chìa tờ 10 ngàn cho nhân viên bưu điện, tay vẫn chưa thôi quẹt nước mắt. Nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt đầy hy vọng và bước chân nhẹ tênh sau cuộc gọi thân tình ấy từ một cô bé mà lúc đầu tôi đã đánh giá là “nhếch nhác”. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho thằng bạn: “Tao không đi Đà Lạt nữa đâu, tụi mày đi chơi vui vẻ nhé”. Đầu dây bên kia ngạc nhiên: “Cái gì? Bộ mày đổi địa điểm du lịch à?”. “Không, tao về quê ăn Tết với ba mẹ tao”, tôi nói như muốn khẳng định với chính bản thân mình. Tôi lại bấm số cho nhà xe đặt ngay chuyến Sài Gòn – Cà Mau, trong lòng lúc này chỉ thôi thúc một ước muốn mãnh liệt: “Ba mẹ ơi, Tết này con sẽ về”.

Bài: LÊ PHƯƠNG

Mục Sống đẹp / Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua