Ngày mẹ phát hiện ra tôi có mặt trên đời cũng là ngày kinh hoàng trong đời mẹ. Hôm đó, mẹ lên rừng hái củi, vô tình trượt chân xuống hố toàn lá rừng đã mủn. Tỉnh lại, mẹ hoảng hồn khi phát hiện ra trên cành cây toàn rắn.
Mãi không thấy mẹ về, mọi người túa nhau đi tìm. Mẹ được cứu, về bệnh viện khám mới biết đã mang thai tôi 5 tháng. Chẳng có thời gian nghỉ ngơi, mẹ vác bụng bầu đi đóng gạch, phụ vôi vữa, mót củi… Cũng vì quá vất vả, mẹ đã đẻ rơi tôi trên nền đất lạnh. Tuổi thơ của tôi đầy những biến cố đau buồn. Năm 1992, tôi mắc bệnh viêm tủy cắt ngang. Và từ đó, cuộc sống của tôi đã rẽ sang một lối khác.
Cãi lại số phận
Căn bệnh viêm tủy cắt ngang đến nhanh một cách không thể tưởng tượng. Buổi sáng tôi xin phép cô giáo ra về vì vai và gáy đau buốt. Ngủ một giấc, vậy mà tối, tôi đã bị bí tiểu và mê man. Tôi được chuyển xuống Hà Nội cấp cứu ngay trong đêm hôm đó. Không khỏi hẳn, bố mẹ đem tôi đi khắp nơi nhưng bệnh vẫn hoàn bệnh. Việc học buộc phải gián đoạn, tôi khóc ròng vì mình như người sống thực vật, chỉ có cái đầu là tỉnh táo, còn lại đều cử động khó khăn.
Ba năm sau, khi tôi được tặng chiếc xe lăn đầu tiên, tôi mới có cơ hội trở lại trường học. Tôi tự nhủ khi đã có dịp trở lại trường, bằng mọi giá phải học thật tốt. Tốt nghiệp cấp 2, tôi đạt 51 điểm/6 môn thi và đạt học sinh giỏi cấp tỉnh Yên Bái môn lịch sử.
Điểm số rất tốt nhưng vì trường cấp 3 quá xa, tôi đành ngậm ngùi khép lại con đường học hành. Nghỉ học, tôi vùi đầu vào đọc truyện, sách báo, vẽ tranh để “giết thời gian”. Thấy tôi có năng khiếu, mọi người đã thuê tôi vẽ tranh, vẽ báo tường cho nhà trường với giá 20.000 đồng/bức tranh khổ A3. Ai thuê vẽ gì tôi cũng làm, từ vẽ tranh cho đến cắt chữ đám cưới, biển quảng cáo… miễn là có tiền trang trải cuộc sống.
Nhận thấy nhu cầu học vẽ của các em nhỏ, tôi mạnh dạn mở lớp dạy vẽ ngay tại nhà với giá 4.000 đồng/buổi. Tiền tích cóp được từ công việc vẽ tranh thuê và dạy vẽ, tôi mua một bộ máy tính cũ. Mạng Internet đã khiến thế giới nhỏ bé trong tôi được mở mang, tôi có thêm những người bạn và lời đề nghị vẽ tranh thuê.
Có thể chậm, nhưng đừng dừng lại
Năm 2012, qua mạng Internet, tôi được biết anh Lê Quang Lĩnh, họa sĩ khuyết tật người Hà Tĩnh đang cần tập hợp một số họa sĩ khuyết tật để tổ chức triển lãm tranh Ngày mới tại Huế. Tại triển lãm này, lần đầu tiên tôi được biết thế nào là toan, tranh vẽ bằng sơn acrylic, tranh sơn dầu.
Với chất liệu sơn acrylic, tôi bắt đầu mày mò học vẽ những trường phái tranh khác nhau. Những bức tranh kể về niềm vui, khát khao và cả những cơn bão lòng đang vần xoay trong tôi. Cho dù bản thân cố gắng vượt lên số phận nhưng cũng có lúc tôi chạnh lòng bởi vì mình không được đối xử như những người bình thường.
Đã có lúc, tôi dại dột quyên sinh với một nắm thuốc trong tay. Trở về từ cõi chết, tôi mới thấy giá trị của việc được sống quan trọng đến mức nào.
Những chuyến đi triển lãm đã giúp tôi nhận ra mình vẫn được cuộc sống ưu ái. Hai năm trở lại đây, tôi đã có thể tự lập sinh hoạt cá nhân, không phải phụ thuộc hoàn toàn vào mẹ. Tôi có cảm giác mình cứ gần bị đẩy đến bờ vực thẳm thì có bàn tay kéo lại, điều quan trọng là tôi thực sự muốn sống tiếp.
Tôi ước ao có thể mua được chiếc đầu kéo xe lăn dành cho người khuyết tật. Chiếc đầu kéo tháo ra, gấp lại gọn gàng. Như thế, tôi có thể ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài, thay vì ở nhà tưởng tượng. Mẹ đạp xe, còn tôi đi xe lăn bên cạnh. Tôi tin giấc mơ ấm áp đó chắc chắn sẽ thành hiện thực trong một tương lai không xa.
Thông tin thêm
√ Họa sĩ Lê Thị Mỹ Bình sinh năm 1981. Hiện tại, hai mẹ con chị sống tại thành phố Yên Bái. Chị Bình nhận vẽ tranh thuê và bán tranh qua fanpage Facebook. Bạn tìm kiếm bằng cụm từ “Tranh của Binh Le”.
√ Với mong muốn hỗ trợ người khuyết tật có thêm nghị lực sống, chị Bình đã lập ra fanpage: www.facebook.com/NguoiKhuyetTatYeu.
√ Bạn đọc có thể chia sẻ với chị Bình qua số điện thoại 016 3213 8836.
Bài: Thu Hà
Mục Câu chuyện & Con người / Tiếp Thị Gia Đình