Tôi không nghĩ rằng mình sẽ không có con cũng như chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhờ mang thai hộ.
Tôi lấy được người đàn ông tôi yêu. Anh làm ăn giỏi, nên vợ chồng tôi sống sung túc trong căn hộ cao cấp, có nhiều tiền và điều quan trọng là anh yêu tôi
Khi có thai bé đầu tiên, tôi nghĩ mọi thứ với tôi đã quá mãn nguyện, không còn mong gì hơn nữa. Song sự đau khổ ập đến khi tôi mất con vào tháng thứ 3 của thai kỳ. Chồng tôi cũng khóc, nhưng anh ôm tôi động viên: “Không sao, em nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe rồi mình sẽ có con tiếp”. Khi đó, tôi đã vững tin vào điều anh nói, rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Nỗi tuyệt vọng của mẹ cha
Tôi không ngờ mình phải trải qua 4 lần đau khổ như thế nữa. 5 lần chúng tôi mất con, lần nào tôi cũng chỉ giữ được con 2–3 tháng. Các bác sỹ đã làm đủ cách, tôi đã nằm yên một chỗ mà các con vẫn ra đi. Các bác sỹ cũng không tìm ra lý do. Tôi và chồng chỉ còn biết động viên nhau trong đau khổ tận cùng. Với riêng tôi, kỷ niệm 5 lần mất con ấy không chỉ là nỗi đau thể xác và tinh thần mà nó trở thành một nỗi tuyệt vọng khủng khiếp: Tôi sợ mình không bao giờ được làm mẹ. Và rồi ý định tìm người mang thai hộ đã nhen nhóm ngay thời điểm tôi mất đứa con thứ 5.
Tôi tìm đến các bác sỹ quen để nhờ vả, nhưng chẳng ai dám làm giúp tôi. Chỉ có những đường dây làm chui, những cò mồi, phụ nữ nghèo không danh tính sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của phụ nữ bất hạnh như tôi. Song càng đọc nhiều, tôi càng lo sợ. Có biết bao xui rủi, lường gạt có thể đến với tôi. Không chỉ là mất tiền bạc, tôi có thể mất cả con mình. Có những kẻ cò mồi tìm đến với cái giá rẻ mạt và những lời hứa hẹn đảm bảo. Tôi không dám tin vào họ, càng không dám liều với số phận của con mình.
Một lần trò chuyện với bạn gái, tôi nói ra ý định này và cô ấy kể rằng bạn của cô ấy cũng nhờ chị dâu sang Thái Lan mang thai hộ và đẻ được một trai, một gái. Nghe vậy, tôi và chồng muốn đến bệnh viện ở Thái Lan tìm cơ hội cho mình. Mẹ tôi về quê, tìm được một người chị họ của tôi, chị 29 tuổi, rất nghèo, đã từng sinh hai con. 100 triệu với gia đình chị là cả một gia tài, nên chị đã bàn bạc với chồng rồi đồng ý theo mẹ tôi về thành phố.
Hành trình đi tìm con
Khi mọi việc đã được chuẩn bị chu đáo, kể cả số tiền khoảng một tỷ đồng tiền Việt Nam, vợ chồng tôi cùng người chị họ sang Thái để tìm hiểu về nhờ mang thai hộ. Sau khi được lấy tinh trùng, chồng tôi về trước, chỉ còn lại mình tôi và chị. Đến lượt tôi hút trứng. Đó cũng là một kỷ niệm kinh sợ của đời tôi. Bụng tôi sưng to, ê ẩm suốt 5 – 6 ngày nhưng tôi vẫn cố gắng chăm sóc chị chu đáo. Khi bệnh viện báo việc thụ tinh đã thành công, chúng tôi mới trở về nhà.
Về đến sân bay Việt Nam, chị bị động thai. Đến chiều tối, khi mẹ gọi điện báo tôi là chị bảo ra nước hồng, bụng đau quặn, tim tôi càng thắt lại: “Không lẽ ông trời lại ác với tôi”. Tôi cuống cuồng chạy sang nhà mẹ, đưa chị tới gặp bác sỹ quen. Tôi cảm thấy như nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, tôi sẽ không còn sức để chịu đựng. Nhờ trời, mọi chuyện cũng bình yên.
Chị ở cùng bố mẹ tôi trong căn hộ cùng khu chung cư, nhưng khác block với nhà tôi. Để đảm bảo bí mật việc nhờ mang thai hộ, tôi đã xin nghỉ việc. Tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc người đang mang con tôi trong bụng. Đề phòng mọi trường hợp xấu nhất, tôi không bao giờ để chị ra khỏi tầm quan sát của mình và luôn phải chú ý cân bằng cảm xúc cho chị. Và một điều cũng vô cùng quan trọng: tôi không để cho chồng tôi được ở gần người phụ nữ ấy dù chỉ là một phút. Ngay từ khi đi Thái về, anh đã không gặp chị. Ngày chị sinh, anh cũng chỉ được vào nhìn mặt con một loáng. Tôi sợ con chưa có thì chồng đã mất!
Ngày chị chuyển dạ sinh, tôi đưa chị vào bệnh viện với giấy tờ khám thai từ đầu đến cuối mang tên tôi. Có đến hàng chục cách tôi đã phải lường trước mà giải quyết, sao cho con sinh ra đời ngay lập tức đã là con của tôi và ông xã. Ngay khi con trai ra đời, bác sỹ bế cháu trao cho tôi xem, nước mắt tôi trào ra sung sướng. Chồng tôi ôm con trên tay cũng khóc vì hạnh phúc.
Cái ý nghĩ ngân hàng còn lưu hai phôi thai của chúng tôi khiến tôi muốn con tôi có một người em thân thiết. Hai năm sau ngày ấy, mẹ tôi lại về quê, đưa lên một người em họ khác. Lần này chỉ có mình tôi cùng cô gái ấy lên đường sang Thái. Bé thứ hai này là gái. Đến giờ, bé lớn được 4 tuổi, bé nhỏ mới hơn một tuổi. Các cháu đều xinh đẹp, mạnh khỏe và rất giống bố mẹ.
BÀI: Song Văn (ghi theo lời kể của chị H.N)
Tiếp Thị Gia Đình