Lòng biển bao dung

Lòng bao dung của anh đã mang đến cho chị niềm hạnh phúc bất ngờ sau những tháng ngày chìm trong cảm giác tội lỗi... - Truyện ngắn của Đào Thu Hà

Có lúc, chị định bồng đứa bé bỏ đi biệt xứ nhưng chị muốn đợi anh về, dù anh quyết định thế nào chị cũng chấp nhận

Anh khẽ đưa tay đẩy cánh cổng cũ kỹ khiến những thanh gỗ sắp rơi ra, mắc lỏng lẻo va vào nhau tạo nên âm thanh cạch cạch nghe buồn buồn, u uẩn. Anh không để ý đến cái cổng tạm bợ, minh chứng cho việc thiếu bàn tay vững chãi của người đàn ông ở trong nhà. Anh đang tưởng tượng ra khuôn mặt bừng sáng của vợ khi thấy anh bất ngờ xuất hiện. Năm năm trời anh không về nhà. Cưới nhau chưa được bao lâu anh đã lên đường làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ của một người lính đảo bảo vệ vùng biển thiêng liêng của Tổ quốc đã khiến anh tự nhủ lòng phải biết hy sinh tình cảm riêng tư, chấp nhận thiệt thòi. Tình yêu, nỗi nhớ nhung của anh chị dành cho nhau được gói ghém qua những trang thư.

Lần này, nhân chuyến về đất liền công tác, anh tranh thủ ghé nhà thăm chị. Biết đâu, lần này anh chị sẽ có tin vui. Anh có thêm sức mạnh để công tác. Còn chị có đứa con cũng sẽ vơi bớt nỗi cô quạnh khi vắng anh. Nghĩ đến đây, lòng anh rạo rực. Anh đẩy cửa bước vào. Có tiếng hát khe khẽ trong buồng ngủ. Anh mỉm cười. Không biết hôm nay chị có gì vui mà lại hát như thế.

Ánh sáng ở cánh cửa buồng bỗng bị che khuất khiến chị giật mình ngước lên. Nhìn thấy anh, mắt chị bừng sáng, nhưng ngay lập tức lại tràn đầy sự hốt hoảng. Anh đứng như trời trồng ở cửa. Đứa trẻ trên tay chị đang lơ mơ trong cơn gắt ngủ, thấy mẹ không hát ru nữa thì khóc ré lên. Anh thả phịch chiếc ba lô xuống đất, quay người chạy ra phía biển. Tiếng chị yếu ớt gọi ở phía sau vụt tắt trong tiếng khóc của đứa bé.

(Bạn có thể đọc tiếp hay thưởng thức audio truyện ngắn này tại đây)

 

Trời bắt đầu tối. Mặt biển hiền hòa trong bóng tối lan dần. Anh gục mặt xuống cát. Anh vốn là người đàn ông mạnh mẽ. Tuổi thơ mồ côi cùng với những năm tháng trong quân ngũ đã tôi rèn cho anh đức tính can trường, nhưng không hiểu sao lúc này nước mắt anh lại ứa ra. Sóng mơn man trên da thịt, tóc tai anh. Chẳng biết là nước biển hay nước mắt trên môi anh mặn chát.

Một lúc lâu sau, anh thấy lòng dịu lại đôi chút. Anh đứng dậy, quần áo, đầu tóc ướt sũng. Anh lững thững trở lại căn nhà nhỏ. Đứa trẻ đã ngủ. Chị đã chuẩn bị xong bữa tối. Thấy anh về, khuôn mặt chị giãn ra. Chị lí nhí:

– Anh đi tắm rồi ăn cơm.

Anh không nói gì, bước ra sau nhà. Anh xối thẳng nước lạnh từ trên đỉnh đầu xuống. Những gàu nước mát làm anh cảm thấy sảng khoái đôi chút. Lâu lắm rồi mới được tắm thoải mái như thế này. Trên đảo thiếu nước nên phải tiết kiệm tối đa. Anh đưa tay vục một bụm nước vào miệng. Nước lờ lợ vì gần biển nhưng sao anh thấy nó ngọt ngào đến thế. Dù có đi xa bao lâu và bao nhiêu, dòng nước mát quê hương vẫn là nơi người ta nhớ về. Cũng như anh, ở trên đảo, bốn bề là biển bao la, vậy mà trở về bãi biển thơ ấu vẫn thấy rưng rưng một nỗi niềm khó tả.

Bữa cơm tối diễn ra trong không khí gượng gạo. Anh cắm cúi ăn. Chị len lén nhìn anh, khi anh nhìn lại thì hoảng hốt cụp mắt. Anh không hỏi chị về cha đứa bé. Anh muốn tự chị nói.

Bằng giọng ngắt quãng vì nước mắt, chị nhìn ra khoảng tối trước sân, kể cho anh nghe. Tiếng chị thổn thức hòa cùng tiếng gió từ biển dội về, nghe thê thiết. Chị kể, từ sau ngày anh đi, chị vẫn chung thủy chờ anh. Có lúc nhớ anh không chịu nổi, giữa đêm, chị phải dội nước lạnh từ trên đầu xuống để ngọn lửa trong lòng dịu lại. Có lúc chị khóc thầm, giá như sau ngày cưới chị có thai luôn thì đứa trẻ sẽ giúp chị vơi bớt nỗi cô đơn vì phải xa anh. Bao nhiêu nỗi nhớ, nỗi yêu thương chị cố gắng kìm nén, không một lời than thở để anh yên tâm công tác.

Chị đẹp, lại xa chồng nên có bao nhiêu kẻ nhòm ngó. Nhiều gã trơ trẽn gõ cửa nhà chị. Chị nhờ người dựng lại cái cổng. Cứ chập tối, chị gài kín cổng, khóa trái cửa, trùm chăn để không phải nghe những lời gạ gẫm. Vậy mà không hiểu sao, chị lại ngã vào vòng tay gã.

hoavan_truyen

Đêm tĩnh mịch. Căn nhà mờ mờ tối. Đứa trẻ giật mình tỉnh dậy khe khẽ khóc lên. Chị ầu ơ ru con. Chị không dám ru lớn, giọng ru run run trong cổ họng. Anh ngồi đốt thuốc. Khói thuốc khét đánh thức mọi nỗi đau trong lòng.

Anh là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ. Cha anh đi biển gặp bão không trở về, xác vùi dưới biển sâu. Mẹ anh vì thương nhớ cha mà hóa điên. Một sáng, người làng đi chợ sớm thấy mẹ nằm chết trên bãi biển. Anh em họ hàng không còn ai, anh côi cút từ đấy, sống nhờ vào sự giúp đỡ của bà con xóm làng và bằng cả sự lì lợm của mình.

Sáng sớm, anh ra biển, chờ thuyền về nhặt cá rơi, cá vãi làm thức ăn. Anh theo lũ trẻ đi cào nghêu bán lấy tiền đi học. Cứ thế, anh kiên cường sống như rong rêu nhỏ bé mà dai dẳng. Anh tốt nghiệp cấp ba, rồi thi đậu vào trường sĩ quan. Ở cái xóm nghèo này, bà con vẫn lấy anh ra để làm gương cho các con mình.

Anh quen chị trong một chương trình giao lưu giữa hai trường. Chị học sư phạm, dịu dàng, nết na. Chẳng hiểu vì sao giữa bao người có điều kiện theo đuổi, chị lại chọn anh. Chị bảo, vì chị khâm phục nghị lực của anh. Tình yêu của chị dành cho anh vấp phải sự phản đối quyết liệt của gia đình. Chẳng gì, chị cũng được sinh ra trong một gia đình khá giả, lại được học hành tử tế. Nhưng tình yêu chị dành cho anh không suy suyển.

Ra trường, chị theo anh về ngôi làng nhỏ ven biển, nuốt nước mắt trong ngày vu quy vì không nhận được lời chúc phúc của cha mẹ. Anh yêu chị, khâm phục chị vì những hy sinh chị dành cho anh. Vậy mà hôm nay…

Gã đàn ông đó đến làng anh để nghiên cứu, áp dụng phương thức đánh bắt mới. Gặp chị, gã si mê ngay không giấu diếm. Nắng gió biển đã khiến chị không còn nước da trắng ngần, nhưng thay vào đó là nước da khỏe mạnh, duyên dáng. Đôi mắt chị lại phảng phất nỗi buồn sâu kín của người đàn bà yêu chồng mà phải xa chồng. Gã tìm cách tán tỉnh chị. Lúc đầu, chị từ chối, nhưng chị càng từ chối, gã càng như con thú khát mồi, say máu, càng tấn công dữ dội hơn. Một đêm mưa, chị sốt cao. Chẳng hiểu sao gã biết. Trong cơn mê man, khi gã chăm sóc, chị đã nghĩ gã là anh.

Biết chị có thai, hắn bỏ dở công trình nghiên cứu, chuồn về thành phố. Chị không đi tìm. Chị không có tình cảm với gã, chỉ là phút giây yếu lòng, nhưng đứa trẻ không có tội. Chị không nỡ bỏ nó. Chị không thể quay về nhà. Chị đã khiến bố mẹ đau khổ khi bỏ theo anh, giờ chị không thể tạo thêm một cú sốc khi ôm về một đứa trẻ không phải là con của chồng mình. Đã có lúc, chị tính ôm đứa trẻ bỏ đi biệt xứ, nhưng chị muốn đợi anh. Chị đợi anh về và tùy anh quyết định. Dù anh quyết định thế nào, chị cũng sẽ chấp nhận.

hoavan_truyen

Anh đứng dậy, bước ra biển. Biển đêm dịu dàng và hiền hòa quá. Trăng lên giữa lòng biển mênh mông. Trăng cuối tháng khuyết gầy tựa như một dấu hỏi giữa đêm đen tĩnh mịch. Anh ngồi xuống bãi cát. Sóng mênh mang trên bàn chân anh. Anh thở dài. Anh đã định tàn nhẫn nói chị hãy mang con đi, anh không thể tha thứ. Nhưng anh biết, trong sâu thẳm lòng mình, anh vẫn yêu chị. Hơn hết, anh thương chị. Không phải là thương hại mà là xót xa thực sự. Một người đàn bà phải xa chồng quá lâu, lúc buồn bã, mệt mỏi chính là lúc yếu đuối nhất.

Anh ngồi cả đêm trên biển để nghĩ, để nhớ về những kỷ niệm từng có giữa hai người. Anh chỉ còn một ngày ở nhà trước khi lên đường tiếp tục nhiệm vụ. Anh đứng dậy. Bình minh đã le lói ở chân trời phía xa. Những tia nắng dát vàng lên mặt biển lấp lánh. Biển mênh mông quá. Anh bước về nhà. Đứa trẻ đã tỉnh giấc, đang nằm trong vòng tay mẹ. Anh cúi xuống nhìn nó. Nó cười toe toét với anh. Giọng anh run run vì cơn xúc động bất ngờ kéo đến nhưng trìu mến:

– Em… đặt tên… con là gì?

Chị ngước mắt nhìn anh. Anh thấy trong đôi mắt chị sự chân thành, hối lỗi và cả những hạnh phúc không thể nói bằng lời.

Truyện ngắn của Đào Thu Hà – Theo Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua