Diều hâu và đại bàng cùng sống trong một khu rừng. Cả hai đều có thế giới riêng của mình và chưa bao giờ có bất kỳ va chạm nào với nhau. Nhưng diều hâu thường cảm thấy tức tối mỗi khi nhìn thấy đại bàng to lớn có sải cánh cực rộng có thể bay rất cao qua nhiều cánh rừng, làng mạc. Đại bàng chẳng thể nào biết được, ngay thời khắc ấy diều hâu đã ngấm ngầm nuôi ý định tiêu diệt nó.
Một ngày nọ, khi thấy có người thợ săn đi vào rừng, diều hâu lien lân la tới làm quen. Nó nói với người thợ săn: “Đại bàng chính là mối nguy hiểm cho khu rừng này. Nhiều người nói rằng nó đã bị ma ám. Tất cả chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu ông trừ được mối họa này”.
Người thợ săn có chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh cũng hiểu được thâm ý của diều hâu. Anh trả lời: “Tôi ước gì có thể giúp được bạn, nhưng mũi tên của tôi lại không thể nào bay cao được đến thế. Nếu bạn giúp tôi bằng cách cho tôi chiếc lông thật dài của bạn thì may ra tôi có thể bắn mũi tên bay cao hơn”.
Nghe đến đấy, diều hâu lập tức nhổ chiếc lông dài nhất của mình và đưa cho người thợ săn. Anh lắp chiếc lông vào mũi tên và bắn lên không, nhưng mũi tên chẳng thể chạm được tới khoảng không mà đại bang vẫn bay. Người thợ săn lại bảo: “Ta thử bằng một chiếc lông khác xem sao. Có thể lần này sẽ thành công”. Dù rất đau đớn, nhưng nghĩ đến việc sẽ giết được đại bang nên diều hâu không ngần ngại nhổ thêm một chiếc lông nữa trên người.
Người thợ săn thử lại, mũi tên có bay cao hơn lần trước một chút nhưng vẫn bị rơi xuống. “Có thể cần thêm một cái lông và bí quyết khác chăng?”, người thợ săn nói với diều hâu. Nó lại nhổ thêm một chiếc lông nữa và chịu đựng nỗi đau thấu trời. Kết quả vẫn không có gì thay đổi. Sau nhiều lần thử sức, diều hâu nhận ra rằng nó đã phải nhổ rất nhiều lông mà vẫn chưa đến gần được mục tiêu hủy diệt đại bàng.
Tức tối, nó hét vào mặt người thợ săn: “Ông nói là lông của tôi có thể giúp mũi tên chạm tới con đại bàng. Giờ ông nhìn xem, tôi bị lở loét đầy người, thậm chí không còn chiếc lông nào để bay nữa đây này. Bây giờ tôi phải làm sao đây?”. Người thợ săn trả lời bằng cách quay mũi tên của mình về hướng con diều hâu và giết chết nó.
LỜI KẾT: Sự đố kỵ khác với ghen tuông. Khi ghen, chúng ta sợ mất người chúng ta yêu quý. Khi đố kỵ, chúng ta muốn có thứ mà người kia đang có. Cả hai cảm xúc này đều tiêu cực và làm chúng ta suy sụp, bất hạnh, thậm chí ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta. Học cách kính trọng người khác ngay từ tuổi thơ là cách giúp chúng ta tránh được bệnh đố kỵ khi trưởng thành. Khi tự nâng mình lên bằng sự nỗ lực, bạn sẽ nhận được kết quả xứng đáng, đừng cố gắng kéo người khác xuống.
Mục Sống đẹp/Tiếp Thị Gia Đình