Tôi bán hàng ngoài chợ, chồng tôi qua đời khi con gái còn nhỏ xíu. Ngày nào tôi cũng phải thức dậy từ sáng tinh mơ và về nhà khi trời đã tối. Tôi là người sống tằn tiện, quần áo chỉ có vài bộ, tiền chủ yếu dành cho con ăn học. Tôi cố gắng không để con thiếu thốn thứ gì vì canh cánh trong lòng niềm thương con thiệt thòi vắng bố sớm. Đi ra đường, ai nhìn con cũng không nghĩ là con nhà nghèo.
Hồi mới đậu phổ thông trung học, con đòi mua chiếc xe điện mới chứ không chịu đi xe đạp. Thương con, tôi đành mua xe theo ý thích con. Có lẽ tôi đã sai khi quá nuông chiều con, khiến con đua đòi coi trọng hình thức, không biết quý trọng đồng tiền mồ hôi và nước mắt của mẹ.
Năm nay con vào đại học, lại nằng nặc đòi mua chiếc xe máy xịn. Tôi đồng ý với điều kiện mua xe bình thường thôi. Thế là con nhịn ăn, lầm lì, chẳng nói câu nào. Tôi suy đi tính lại, nếu bây giờ mua chiếc xe xịn thì số tiền tích cóp bấy lâu sẽ hết. Tôi chỉ lo không đủ tiền cho con học hết đại học. Tôi đem mọi băn khoăn chia sẻ với con gái. Con nghe vậy thì làm mặt giận, thậm chí khóc lóc tủi thân. Sau một đêm thức trắng, tôi hiểu mình đã sai trong việc giáo dục con chuộng hình thức bên ngoài. Tôi cần giúp con định hướng lại cách nhìn nhận cuộc sống. Tôi tạo cơ hội cho con gặp những người bạn nghèo vượt khó, quan tâm và trò chuyện với con nhiều hơn. Tôi tin, bằng tình cảm của người mẹ, bằng sự nhẫn nại, con gái sẽ hiểu và thương mẹ hơn.
(Thu Hiền)
Hãy chia sẻ góc nhìn của bạn về vấn đề trên bằng cách viết vào khung hoặc ô BÌNH LUẬN bên dưới. Những ý kiến hay nhất được chọn đăng trên tạp chí Tiếp Thị Gia Đình sẽ nhận được nhuận bút theo quy định của tòa soạn.
Mục Diễn đàn/Tiếp Thị Gia Đình