Trước đây tôi cứ nghĩ anh uống rượu vì ham vui nhất thời với bạn bè nên không cảm thấy nặng nề lắm mỗi lần anh say. Cho đến khi nhận ra chồng mình đã bị lệ thuộc hoàn toàn vào men rượu thì mọi chuyện đã đi quá xa rồi.
Vừa mới ra trường, trong khi bạn bè phải bươn chải tìm việc thì tôi đã sống cùng anh trong căn hộ chung cư cao cấp, làm công việc lương cao, mặc đồ hàng hiệu, đi xe Vespa… Mỗi dịp họp lớp, mọi người đều trầm trồ về cuộc sống viên mãn của tôi.
Bốn tháng ở nhà sau khi sinh con, tôi mới nhận ra sự khác lạ của anh. Anh thường bỏ về nhà giữa giờ làm để uống rượu. Đến lúc không giấu được nữa, anh sỗ sàng chửi mắng mỗi khi tôi khuyên can. Lần đầu tiên anh đạp tôi ngã từ tầng hai xuống nhà bếp là ở nhà bố mẹ anh. Ông bà hốt hoảng đưa tôi vào viện băng bó vết thương.
Tôi phải chụp X quang vì bị rạn xương. Những ngày tôi nằm viện, anh luôn bên cạnh chăm sóc rất tận tình. Anh nắm tay tôi rối rít nói xin lỗi. Tôi khóc nhiều lắm nhưng rồi tha thứ hết cho anh với hy vọng anh bỏ rượu vì thương vợ. Nhưng chưa được một tuần, sau khi tôi ra viện, mọi chuyện lại đâu vào đấy. Anh tiếp tục chìm đắm trong men rượu. Mỗi khi say là anh nằm trên giường la ó, kêu tôi bóp chân. Tôi đang bóp chân anh đạp tôi ngã sóng xoài xuống nền nhà. Tôi không chia sẻ những chuyện đau lòng như thế, nhưng bố mẹ chồng biết rõ.
Ông bà động viên tôi nên kiên nhẫn khuyên giải anh từ từ. Bởi bản chất anh là con người sống tình cảm, anh cư xử thô lỗ như thế là do rượu. Anh bỏ việc cơ quan cũng vì rượu. Mỗi ngày không có rượu là chân tay anh bủn rủn, người ra mồ hôi. Nhưng uống vào cũng không khá hơn. Người lại ra mồ hôi nhiều hơn, nói năng lắp bắp và không rõ lời.
Anh ăn rất ít, có ngày gần như không ăn gì, người gầy rộc đi. Tôi bắt đầu sợ hãi con người anh. Tôi sợ cuộc sống gia đình luôn xô xát do anh gây ra sẽ làm tổn thương tới tâm hồn con gái chỉ mới chập chững biết đi. Tôi sợ những lúc mình đi làm, anh say rượu rồi đánh đập con. Điều tôi sợ cuối cùng đã xảy ra. Vết bầm tím trên mặt con bé như muối xát vào trái tim tôi. Anh sợ tôi sẽ ôm con đi nên luôn khóa chặt cửa và giấu chìa khóa khi tôi về nhà.
Mỗi ngày đi làm, tôi lại tranh thủ mang một ít đồ đạc đến nhà người bạn thân. Một tuần thì tôi chuyển được hết quần áo, đồ dùng cần thiết cho hai mẹ con. Đêm đó, đợi anh say rồi đi ngủ tôi tìm chìa khóa, len lén ôm con mở cửa. Đang tra chìa khóa thì bất thình lình anh xông ra, đẩy hai mẹ con vào phòng khóa trái cửa. Đã đến nước này tôi không chịu đựng nữa. Tôi gọi điện cho bố mẹ và kể hết mọi chuyện xảy ra trong hơn bốn năm qua. Anh trai tôi lao đến, cùng với cảnh sát khu vực. Trước sự chứng kiến của hai gia đình và chính quyền, anh không thể hành hung hai mẹ con thêm nữa.
Bây giờ tôi rất chán nản. Tôi muốn rời bỏ người chồng nghiện rượu để tìm cho mình cuộc sống mới. Nhưng tình cảm tôi dành cho anh vẫn còn, tôi lại thương con nhỏ và bố mẹ hai bên nữa. Tuy nhiên sống mãi trong tình trạng này tôi sẽ phát điên lên mất. Tôi có nên ly hôn vì chồng nghiện rượu? Tôi nên làm gì mới phải?
THƯ NGỎ
Bạn có ý kiến về các trang bài trong số báo này? Bạn có tình huống cần giải quyết? Mời bạn gửi về cho chúng tôi qua e-mail: contact.tiepthigiadinh @sunflowermedia.vn. Tòa soạn sẽ có nhuận bút cho bài được đăng.
Bài: XUÂN CA
Mục Gia Đình / Tiếp Thị Gia Đình