Bà Annette Herfkens ký tặng sách trong buổi ra mắt tự truyện
NGÀY 14–11–1992
Tôi giật mình tỉnh dậy giữa những âm thanh lạ lẫm của khu rừng. Buồng lái tan nát. Mọi thứ bất động rợn người…
Tôi vẫn còn trong máy bay, kẹt dưới thân ghế và bị một xác chết đè lên. Tôi cố gắng đẩy thi thể đó ra. Tôi duỗi chân, tưởng chừng như đang xé toạc chúng. Tôi thấy Pasje (chồng sắp cưới) dọc lối đi. Anh nằm trên ghế, bật ngược ra sau, nụ cười vẫn trên môi. Pasje chết rồi. Tôi nhìn xuống đôi chân trần. Chiếc váy đắp không còn nữa. Đầu gối trái có một vết thương lớn và sâu. Đầu gối phải đầy máu. Ở ống chân, tôi thấy cả xương mình. Một tấc xương phơi lồ lộ.
Thình lình tôi nhận ra mình đang ngồi cạnh một người đàn ông Việt Nam. Ông nói với tôi: “Cô đừng lo, sẽ có người đến cứu chúng ta”. Người đàn ông mở chiếc va-li, lấy chiếc quần dài đưa cho tôi. Nhưng rồi hơi thở của ông mỗi lúc một nhọc nhằn. Ông trút hơi thở cuối cùng. Không còn ai sống sót.
NGÀY ĐẦU TIÊN
Tôi vẫn ngồi đây. Tôi đảo mắt nhìn. Chỉ thấy lá, máy bay vỡ và xác người. Tôi nghe hơi thở của mình, thật nhọc nhằn như chính tôi đang cảm nhận. Ngực vẫn đau. Nhưng tôi đang thở, rất rõ và to. Miệng tôi khô đắng…
NGÀY THỨ HAI
Tôi choàng tỉnh lúc ánh nắng rọi vào. Mọi thứ được tua lại trong đầu tôi. Tôi đang ở Việt Nam. Đi nghỉ. Với Pasje. Pasje đâu?
Không, tôi không thể nghĩ về Pasje. Anh chết rồi… Tôi bắt đầu hoảng sợ. Cứu! Ai cứu tôi với! Cơn đau thắt ở ngực ngăn tôi lại.
Khó thở quá. Tôi phải tự trấn an mình. Không được khóc. Khóc chỉ tổ làm khát nước thêm… Và rồi trời đổ mưa. Mưa rát cả mặt khi tôi ngửa lên, há miệng hứng nước mưa.
NGÀY THỨ BA
Khi tôi giật mình thức dậy, trời lại sáng. Và mưa! Tôi khát nước quá nên cứ thè lưỡi ra. Cũng đỡ được một chút. Tôi nhìn người đàn ông vắn số. Tôi không có ý nhìn ông ta, chỉ là vì ông nằm đó, ngay cạnh tôi. Có cái gì trắng đang động đậy từ khóe mắt của ông ta. Tới lúc này thì xác ông ta bắt đầu phân hủy. Giòi lúc nhúc trên thi thể người đàn ông! Mùi thối rữa! Cái mùi thối rữa càng ngửi càng chỉ muốn đổ bệnh. Tôi cố lết đi nơi khác. Tôi hít thở sâu. Đừng nhìn lũ giòi nữa. Tôi nhìn cây và lá. Nhìn cứ như thể mình đang hít sự tinh túy của chúng chứ không phải cái mùi kinh khủng kia. Tôi chộp lấy tờ 50 đô-la Mỹ trên túi áo ông ta. Tôi di chuyển bằng cùi chỏ. Tôi “đi” qua xác một cô gái. Trên tay cô vẫn còn cái túi vải. Suy nghĩ đắn đo, tôi lấy cái túi vải. Bên trong túi là cuốn sách ngữ pháp tiếng Đức – Việt và một cái áo choàng đi mưa màu xanh. Cái áo choàng có mũ trùm đầu và thân trước dài.
NGÀY THỨ TƯ
Nước! Phải rồi, tôi phải uống nước. Tôi nhìn phần cánh bị gãy của máy bay và nhận ra các thiết bị cách nhiệt được làm từ giấy hoặc bọt xốp. Tôi nảy ra một ý: có thể tận dụng chúng như một vật thấm hút nước. Chộp lấy những mảnh nhỏ, tôi rải chúng xuống đất. Tôi bắt đầu gom các mảnh xốp, nặn chúng thành 7 quả bóng nhỏ và đợi mưa… Tôi thức giấc vì trời mưa. Tôi giữ cái mũ áo choàng với cả hai tay để hứng nước và uống ừng ực. Tôi hoan hỉ nhìn từng quả bóng xốp đang thấm nước.
NGÀY THỨ NĂM
Tôi nhìn vị trí của mặt trời. Mấy giờ rồi nhỉ? Không tin chắc về kiến thức hướng đạo sinh của mình, nhưng ít ra tôi biết được đã bao nhiêu tiếng trôi qua, đủ để tôi được nhấp một ngụm nước từ quả bóng nhỏ bằng xốp kia. Ba tiếng một lần, tôi tự hứa như vậy. Tôi hút nước từ đó ra và nhấm nháp từng giọt…
NGÀY THỨ SÁU
Tôi phải đi toilet. Bây giờ làm sao đi đây? Tôi lôi mình xềnh xệch lên cao bằng lưng và cùi chỏ. Tôi kéo quần xuống. Đau quá! Không thể tin được là hông bị đau như vậy. Tôi định thôi không kéo nữa nhưng ý nghĩ phải giữ mình đúng mực ngăn lại. Tôi kéo quần xuống lần nữa, chầm chậm, hơi nhón hông lên. Đau dữ dội! Tôi thấy rõ là mình đang tới kỳ kinh nguyệt…
NGÀY THỨ BẢY
Bất thình lình tôi nghe tiếng gỗ rừng răng rắc. Tôi quay đầu nhè nhẹ và cố tập trung mắt. Là một người đàn ông. Ông ta nhìn tôi chằm chằm. Tôi cố tìm lại giọng mình: “Xin chào, làm ơn giúp tôi được không?”. Tôi cố lại lần nữa. Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi chằm chằm…
NGÀY THỨ TÁM
Chiều muộn, một nhóm đàn ông người Việt xuất hiện, mang theo những túi đen cỡ lớn. Một thanh niên chừng hai mươi tuổi tiến về phía tôi, tay cầm một mảnh giấy. Anh chồm người tới và cho tôi xem trong mảnh giấy viết gì. Đó là danh sách hành khách. Anh ta ra dấu, có vẻ như muốn tôi chỉ tên mình. Tôi làm theo… Thêm nhiều người đàn ông khác tiến tới. Họ cho tôi vào tấm vải bạt, buộc hai đầu bằng hai cây gậy to. Hai người khiêng tôi lên vai, mỗi người một đầu. Tôi không thể tin những gì đang diễn ra… Tôi có thể đếm rõ nhóm cứu hộ có 6 người…
√ THÔNG TIN THÊM: Ngày 14–11–1992, bà Annette có mặt trên chuyến bay VN474 cùng 30 người khác từ TP. HCM đến Nha Trang. Khi còn cách Nha Trang khoảng 30km và cách ngôi làng gần nhất 16km, chiếc máy bay rơi xuống núi Ô Kha. Annette Herfkens là người duy nhất sống sót. Bà được nhóm cứu hộ Việt Nam phát hiện, đưa đến bệnh viện trong làng. Sau đó, bà được chuyển lên bệnh viện TP. HCM, sang Singapore và về Hà Lan điều trị.
Theo Tiếp Thị Gia Đình