Búp bê tóc vàng

Người phụ nữ xấu số ấy đang nằm yên nghỉ, trên tay ôm cô búp bê tóc vàng và một đóa hoa hồng trắng, cùng vài tấm ảnh của cậu bé...

Tôi vội vã đến cửa hàng để mua quà Giáng sinh cho lũ trẻ. Mùa lễ hội thật khiến người ta mệt mỏi. Tôi chỉ muốn nằm dài suốt kỳ nghỉ cho thỏa những ngày làm việc vất vả. Dù vậy tôi cũng phải cố chen chân vào gian hàng đồ chơi để không phải nhìn thấy khuôn mặt bí xị thất vọng của bọn trẻ khi về đến nhà.

Cạnh gian hàng đồ chơi, có một cậu bé khoảng 5 tuổi đang ôm một con búp bê có mái tóc vàng óng mặc váy xòe màu đỏ. Cậu bé dịu dàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh của búp bê… Đôi mắt đượm buồn của cậu nhóc khiến tôi không thể rời bước khỏi gian hàng. Cậu bé quay sang người phụ nữ đứng bên cạnh, hỏi khẽ: “Tiền của con không đủ để mua con búp bê này hả dì?”. Người phụ nữ sốt ruột trả lời: “Búp bê này rất đắt, con không đủ tiền đâu”. Cô dặn cậu nhóc đừng đi đâu cả và sẽ tìm thêm một số thứ rồi quay lại ngay.

“Cháu mua nàng búp bê xinh đẹp này cho ai thế?”, tôi cúi xuống mỉm cười nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu bé con. Cậu bé trả lời: “Đây là búp bê mà em gái cháu muốn có vào ngày Giáng sinh”. Tôi bảo cậu bé rằng có lẽ ông già Noël đã nghe thấy điều ước nên sẽ mang quà đến cho em gái. Cậu bé trả lời: “Không ạ, ông già Noël không thể đến Búp bê tóc vàng chỗ của em cháu được. Cháu phải nhờ mẹ gửi con búp bê này cho em cháu”. Tôi tò mò muốn biết nơi em gái của cậu bé đang sống.

Cậu bé nhìn tôi với đôi mắt buồn rười rượi: “Em ấy đang ở bên cạnh Chúa”. Cậu bé nói tiếp: “Bố cháu nói rằng mẹ cũng sẽ sớm đi với em…”. Tôi cảm thấy trái tim mình thắt lại đến ngạt thở. Cậu bé lôi ra từ trong túi áo khoác mấy tấm ảnh chụp ngay trước cửa hàng: “Cháu muốn mẹ mang theo cả những bức ảnh này nữa để không bao giờ quên cháu. Cháu yêu mẹ lắm và muốn mẹ luôn ở bên cháu. Nhưng bố bảo rằng mẹ cần đến bên em gái cháu”.

bup be toc vang hinh anh 1

Nếu Giáng sinh không có trong trái tim, thì bạn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nó ở dưới cây thông Noel Roy L. Smith

Giọng cậu bé nhỏ dần và lặng đi. Nhân lúc cậu bé không để ý, tôi khẽ khàng rút tiền ra khỏi ví và thì thầm: “Chúng ta thử đếm lại xem, biết đâu lại đủ để mua búp bê thì sao?”. Cậu bé gật đầu đồng ý và thò tay vào túi. Với số tiền tôi đã lén thêm vào, cậu nhóc có đủ tiền để mua búp bê. Cậu bé reo lên: “Cháu chỉ ước có đủ tiền mua búp bê tóc vàng cho em gái nhưng bây giờ cháu còn có thêm tiền để mua hoa hồng trắng cho mẹ nữa đây này”.

Khi ấy, dì của cậu bé trở lại nên tôi cũng đẩy xe của mình rời khỏi gian hàng búp bê. Tôi chọn mua một vài món đồ chơi cho bọn trẻ ở nhà với một tâm trạng khác hẳn lúc mới vào cửa hàng. Tôi chợt nhớ đến một câu chuyện đăng trên báo cách đây vài ngày về vụ tai nạn đã giết chết một bé gái và khiến người mẹ hôn mê bất tỉnh. Lẽ nào đây là câu chuyện về mẹ và em gái của cậu bé khi nãy? Trăn trở mãi về những chi tiết trùng hợp giữa câu chuyện trên báo và cậu bé trong cửa hàng, tôi đến thăm tang lễ của gia đình nạn nhân.

Người phụ nữ xấu số ấy đang nằm yên nghỉ, trên tay ôm cô búp bê tóc vàng và một đóa hoa hồng trắng, cùng vài tấm ảnh của cậu bé. Tôi không sao cầm được nước mắt. Trái tim của cậu bé dẫu đau đớn vì sự mất mát vẫn không quên những món quà vào ngày Giáng sinh. Cảm giác mệt mỏi với mùa lễ hội cuối năm bỗng dưng biến mất. Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bọn trẻ.

Tình yêu hồn nhiên của một đứa trẻ không những vượt qua cả ranh giới của sự sống và cái chết mà còn thức tỉnh trái tim của chúng ta biết trân trọng từng phút giây được ở bên cạnh gia đình.

Thảo Viên

Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua