Khi anh đến nơi thì chị không còn ở đây nữa. Người ta chỉ cho anh con sông êm đềm nằm ngay phía sau lưng những ngôi nhà cũ kỹ cách biệt hẳn với khu dân cư. Dòng sông miệt mài chảy, vô tình, hờ hững như không biết đến những giọt nước mắt lặng lẽ của anh rơi xuống cũng như tiếng gào tắc ứ trong cổ họng anh gọi tên chị. Cô gái từng ở chung phòng với chị khẽ nói với giọng run run nửa như xúc động nửa lại bất mãn:
– Chị ấy chờ anh mãi. Chờ trong mòn mỏi và vô vọng. Đàn ông các anh…
Cô gái bỏ lửng câu nói rồi quay lưng bước đi, bỏ mặc anh đứng câm lặng bên dòng sông miệt mài chảy. Anh nhìn sang phía bờ bên kia, trong bóng chiều chập choạng, mờ mờ hình ảnh của chị đứng vẫy tay gọi anh, mái tóc bay trong gió. Yên bình và ngây thơ. Anh nhắm mắt rồi lại mở choàng mắt ra. Bóng chị đã biến mất. Chỉ có khói sương hoàng hôn kéo đến phủ đầy trong mắt anh.
Anh lội ào xuống mặt nước. Dòng sông mở rộng lòng nước đón anh. Nước mát quá. Có cảm tưởng nước mát lành và ngọt ngào như da thịt chị. Anh vùng vẫy trong nước để cho nỗi đau nguôi ngoai. Nhưng không, những con sóng trùng điệp của dòng sông ì oạp vỗ vào bờ rồi chạy ra xa, táp vào da thịt anh càng làm cho nỗi đau nhân lên gấp bội.
(Bạn có thể đọc tiếp hay thưởng thức audio truyện ngắn này tại đây)
Ngày ấy, nhà anh bên này sông, nhà chị bên kia sông. Nhà chị nghèo. Mái tranh liêu xiêu nằm in bên mép nước. Ngược lại, anh là con trai độc nhất của một gia đình giàu có. Chị đẹp lắm, cái đẹp căng tràn nhựa sống của một cô gái khỏe mạnh, chất phác và ngây thơ. Anh phải theo đuổi mãi chị mới đón nhận tình cảm của anh vì chị mặc cảm gia cảnh, sợ bố mẹ anh không đồng ý. Nhưng anh thì không để ý đến điều ấy. Anh bị đôi mắt lúng liếng, cái miệng tròn xinh hay nhoẻn cười của chị làm cho đắm đuối.
Anh hẹn hò chị trong những đêm trăng sáng đi dọc bờ sông, những buổi chiều nằm trên đám cỏ mượt mà, êm mịn như nhung.
Bố mẹ anh không đồng ý nhưng cũng chẳng cấm cản. Dù gì bố anh cũng là chủ tịch một huyện. Ông không muốn mang tiếng là cán bộ mà phân biệt địa vị, gia cảnh, cổ súy cho cái hủ tục môn đăng hộ đối vốn đã bị bài xích từ lâu. Với lại, bố mẹ anh nghĩ rằng đó chỉ là những rung động của tuổi mới lớn, chóng đến rồi chóng đi nên cũng chẳng cần phải để ý làm gì.
Dòng sông êm đềm như dải lụa uốn quanh làng ấy đã chứng kiến biết bao vui buồn trong tình yêu của anh. Những buổi hoàng hôn tím sẫm, chị đứng phía bên lở nhìn sang, thấy anh liền bắc tay gọi. Gió đưa tiếng chị bay mênh mang trên mặt sông. Nhiều hôm, anh không đi đò mà lội ào xuống, bơi sang với chị. Chị cũng bơi sang. Họ gặp nhau ở giữa dòng sông và cười khúc khích. Một đêm trăng sáng, ở giữa khúc sông êm đềm và xanh mát ấy, hai người đã hòa làm một. Làn da mát lạnh và ngọt ngào của chị đã quyện lấy vòm ngực vạm vỡ, nước da nóng hổi màu đồng hun của anh. Những con sóng như reo vui, trăng và dòng sông lặng lẽ chứng kiến, khắc sâu lời thề nguyện của hai con người đã sinh ra, lớn lên và yêu nhau bên dòng sông.
Khi anh quyết định cưới chị thì bố mẹ anh kịch liệt phản đối. Nhà chị nghèo. Bố mẹ già yếu. Các anh trai thì hung hăng, coi trời bằng vung. Mẹ anh khóc lóc, năn nỉ. Bố anh thể hiện rõ thái độ kiên quyết không bao giờ chấp nhận việc anh lấy chị. Ngọt nhạt với anh không được, họ tìm cách gây áp lực cho gia đình chị. Bố anh gài bẫy vu cho hai anh trai của chị tội trộm cắp phải đưa đi cải tạo. Rồi ông đưa anh lên thành phố hòng khiến hai người xa mặt cách lòng.
Lên thành phố, anh tìm cách lẻn về gặp chị nhưng chị cự tuyệt. Một lần, hai lần, rồi ba lần, bố anh biết chuyện đã thuê người theo dõi và quản lý chặt chẽ để anh không có cơ hội về tìm chị. Ông còn cho người phao tin chị chuẩn bị lấy chồng. Chán nản vì tình duyên dang dở và bị gia đình ngăn cản, thất vọng vì người cha anh từng rất mực tôn thờ, anh lao vào con đường nghiện ngập.
Mãi đến khi anh nghiện nặng thì bố mẹ anh mới phát hiện ra. Họ tức tốc đưa anh về nhà cai nghiện. Những cơn vật vã vì thuốc
hành hạ anh tưởng chừng có thể chết đi sống lại. Anh cai rồi lại tái nghiện. Của cải trong nhà lần lượt đội nón ra đi theo làn khói
thuốc. Bố anh vì cảm thấy quá nhục nhã nên từ chức. Đôi lúc tỉnh táo, anh ra sông, đưa cặp mắt buồn rầu nhìn sang phía chị. Thấy anh, chị cũng lặng lẽ đứng nhìn.
Rồi chị sang gặp anh, chị nói anh đừng tiếp tục hủy hoại bản thân nữa. Anh khóc. Cuộc đời với anh liệu còn có ý nghĩa gì nữa khi không có chị? Anh đã từng nói với chị như thế. Vậy mà cũng chính sự ích kỷ đã đẩy chị ra xa anh trong tủi nhục, đau đớn.
Anh bị nghiện, chị đã về bên anh, đưa đôi tay nâng anh dậy. Bố mẹ anh tất nhiên lúc này đã đồng ý nhưng gia đình chị thì không. Ngay khi vừa hết hạn tù, hai người anh của chị đã đến nhà anh đập phá tanh bành. Họ đã đánh và cấm anh không được qua lại với em gái họ. Một lần nữa, anh suy sụp. Nhưng chị rất quyết đoán. Chị đã từ bỏ gia đình, theo anh đi đến một vùng đất khác để bắt đầu một cuộc sống mới.
Mặt trời đã tắt hẳn. Bóng tối loang kín khắp mặt sông. Tối thăm thẳm như cái đêm chị bơi qua sông cùng anh bỏ trốn.
Họ vào vùng đất đầy nắng gió và những ngọn đồi bạt ngàn. Anh chưa dứt hẳn cơn nghiện. Một mình chị chăm sóc anh từng viên thuốc, bữa ăn, giấc ngủ. Bàn tay chị chai sần lên vì những nhát cuốc cuốc xuống đồi, xuống đá. Nước da hun đỏ màu đất. Chỉ có nụ cười là vẫn vậy, vẫn tươi tắn, rạng rỡ và vị tha.
Anh cai nghiện thành công. Niềm vui càng nhân lên khi chị có thai. Họ đã vẽ ra bao viễn cảnh tươi sáng. Hai người sẽ chăm chỉ làm lụng, dành dụm để tổ chức một đám cưới nhỏ. Rồi khi đứa con chào đời, cuộc sống ổn định, họ sẽ về quê thông báo với gia đình anh, tạ tội với gia đình chị. Đứa trẻ sẽ là cầu nối giúp xóa bỏ oán trách. Nghĩ đến đây, tự nhiên anh thấy trong lòng trào lên những ăn năn và xót xa.
Anh xin vào làm bảo vệ cho một nông trường. Một chiều nhập nhoạng tối, chị mang cơm cho anh. Đi qua quãng vắng, chị bị ba tên khốn nạn kéo vào một ngọn đồi gần đấy làm nhục. Chị đã hết lời van xin, van xin cho cả đứa con trong bụng chị nhưng những tên đốn mạt ấy bất chấp. Đau đớn, ê chề, chị ốm mấy tháng trời. Tóc rụng quá nửa. Đau xót nhất là đứa con cũng không giữ được.
Anh bàng hoàng đau xót. Nếu không phải những tên khốn nạn đó đã bị bắt và giam giữ thì anh có thể giết chết từng tên một. Nỗi đau gặm nhấm từng tế bào của anh, ám ảnh anh không khác gì chị. Chị luôn miệng nói xin lỗi anh, còn anh thì chỉ biết ngồi như hóa đá. Đôi lúc muốn an ủi chị một điều gì đó nhưng hình ảnh chị bị làm nhục vụt hiện lên trong trí tưởng tượng. Đôi mắt anh đỏ ké, răng nghiến chặt hằn lên những nét khắc nghiệt trên khuôn mặt. Không khí giữa anh và chị ngột ngạt, khó thở. Anh cũng là một thằng đàn ông, anh không thể chấp nhận được việc vợ mình bị kẻ khác làm nhục. Biết là tàn nhẫn, ích kỷ và thậm chí là vô lý, thỉnh thoảng trong suy nghĩ, anh tự hỏi sao lúc ấy chị không cắn lưỡi tự tử luôn để không phải mang nỗi nhục nhã này?
Chị như đọc được suy nghĩ của anh. Khi đã gượng dậy được, chị rụt rè hỏi anh:
– Anh tính sao?
Anh không nói, nghiến chặt quai hàm nhìn chị. Thấy ánh mắt hốt hoảng của chị, anh loạng choạng đứng dậy, bước ra khoảng tối mênh mông phía trước. Anh không thấy đôi mắt đau đớn của chị nhìn theo mình. Chị mất con. Và giờ phút anh loạng choạng đứng dậy, chị hiểu rằng chị cũng mất luôn cả chồng. Chị không có lỗi gì cả. Chị đã bên anh trong những ngày tháng khó khăn nhất.
Nhưng tính sỹ diện và ích kỷ của đàn ông đã che mờ lý trí của anh. Lẽ ra, anh phải che chở cho chị, cùng chị vượt qua nỗi đau, nhưng anh đã không làm được. Chị lặng lẽ bỏ đi. Anh không đi tìm. Anh nghĩ đó là cách tốt nhất cho cả hai.
Chị xin vào một trung tâm dành cho những người nhiễm HIV. Chị chăm sóc họ nhẫn nại và dịu dàng, nhưng chị chưa bao giờ cười. Đôi mắt chị luôn u uẩn những nỗi buồn sâu kín. Chị cũng không bao giờ thốt ra bất cứ một lời nào, tâm sự với bất cứ ai về chuyện của mình. Chỉ khi chị chết, người ta tìm được cuốn nhật ký mới biết được những điều chị đã từng chịu đựng.
Chị chết vì cứu một đứa trẻ. Sông phẳng lặng mà không thể tìm thấy xác chị. Hồi còn sống, chị cũng hay ra bờ sông ngồi lặng lẽ.
Điều duy nhất chị kể là về con sông quê chị. Anh nhớ, trong một lần cùng hòa mình dưới dòng sông, chị đã nói với anh:
– Nếu em chết, em muốn được tan vào sông như được tan vào tình yêu của anh…
Khi những nỗi đau đã lắng xuống, anh mới chợt bừng tỉnh để đi tìm chị. Nhưng đất trời mênh mông, chị thì nhỏ bé và xa xôi quá. Khi anh tìm được thì chị đã vĩnh viễn không còn. Vầng trăng nhô lên và ra đến giữa lòng sông. Anh vẫn nằm trong lòng nước, ngửa mặt nhìn trăng. Bỗng nhiên, anh òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Nước mắt của anh lăn qua môi mặn chát rồi hòa vào
những con sóng lăn tăn chảy xa mãi. Nước mắt của anh có lẽ cũng như chị, đã hòa tan vào sóng để chảy về miền thương nhớ.
Truyện ngắn của Đào Thu Hà – Theo Tiếp Thị Gia Đình