Nụ chọn sự ra đi nhẹ nhàng mà không báo cho Kiên biết mình đang mang giọt máu của anh
Nụ đang âu yếm nhìn con trai thiu thiu ngủ, cảnh tượng thật là đẹp. Thằng bé bụ bẫm có làn da trắng hồng với đôi môi đo đỏ, còn Nụ có mái tóc dài đen láy, làn gió thẹn thùng chui qua khe cửa khiến mái tóc nàng bay bay. Ngày sắp sinh, Huân đã bảo nàng cắt tóc đi cho đỡ mệt, nhưng nàng không nghe. Cũng may, nàng kiên quyết giữ lại. Mái tóc thơm hương bồ kết, lá bưởi và lá sả ùa đến làm Huân ngất ngây.
Lúc đầu, mục đích của Huân chỉ là được bầu bạn với Nụ, giúp cô vơi nỗi sầu bi. Anh cho cô sự an ủi, đồng cảm và hơn thế là một bờ vai vững chắc. Nào ngờ trong lúc cả hai không giữ được mình, họ đã thuộc về nhau. Kết quả của đêm ấy, Nụ có thai. Có thai – hai chữ nghe sung sướng đến lạ lùng. Cảm giác biết tin mình được làm cha khiến Huân không thể nào diễn tả nổi, chỉ biết nó nóng hổi, rạo rực đến tuôn trào. Rồi đây, sẽ có một hình hài bé nhỏ giống anh biết cười, biết chạy và biết gọi bố ơi. Chao ôi, tuyệt vời!
Ngay khi hay tin con trai lên chức bố, ông bà Nguyện cũng sung sướng không kém và muốn tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt.
Thằng Huân đã 31 tuổi mà cứ lần lữa mãi chả chịu lấy vợ. Thế nào giờ tậu trâu được cả nghé, giỏi. Nửa tháng sau, người ta đã thấy nhà ông bà Nguyện nhộn nhịp tiếng nhạc, tấp nập người qua lại. Ai cũng khen cô dâu xinh xắn, trắng trẻo, quả này mà sinh cháu đích tôn thì khác nào bà hoàng.
Trong tà váy cô dâu, Nụ cười, nụ cười tươi tắn nhưng ít ai biết đằng sau nụ cười ấy, ở sâu trong đáy mắt là nỗi buồn chất chứa, nỗi đau khôn nguôi rỉ máu và không biết bao giờ vết máu ấy mới khô, vết thương kia mới lành. Sau khi làm lễ, chú rể và cô dâu đi rót nước, mời thuốc quan khách. Vẫn biết đám cưới chú rể nào cũng hớn hở súng sính hơn cô dâu nhiều vì lấy được vợ. Ở đám cưới này cũng thế, quan khách tưởng rằng cái miệng của Huân sắp rách đến nơi hoặc anh sẽ mất vài ngày “nghỉ ngơi, an dưỡng” cho cái miệng bớt sái vì cười. Vui đến thế là cùng, để cho người khác vui với, định cướp hết phần cười của thiên hạ hay sao đây.
Hơn bảy tháng sau, Nụ sinh con trai đầu lòng. Khỏi phải nói, gia đình Huân vui mừng cỡ nào. Ông Nguyện tuyên bố, khi nào làm lễ đầy tháng cho thằng cháu đích tôn phải làm cho ra làm. Nụ cười mãn nguyện, Huân và mọi người sẽ yêu thằng bé lắm, nhiệm vụ của cô là phải giấu kín sự thật ấy càng lâu càng tốt mà giữ được đến khi mang xuống mồ thì vẹn.
Từ ngày có mùi trẻ con trong nhà, có tiếng khóc oe oe của nó, nhà ông bà Nguyện lại càng rộn tiếng cười nói và sự rạng rỡ càng lan tỏa. Bà chăm con dâu như mẹ đẻ chăm con gái. Nụ chưa thấy cái gì là không đúng hay có sự chán nản.
Đâu đó trong cô len lỏi sự tội lỗi. Cô phải giữ được như thế, mọi chuyện sẽ êm ấm và hạnh phúc.
Cả cơ quan cũng thấy mừng lây cho Huân. Từ ngày lên chức, anh vui vẻ, bận rộn hơn. Trước đây, anh là người được mọi người quý mến bởi cái tính cẩn thận, chu đáo và được việc. Nay thêm cái khoản hớn hở, mọi người lại càng quý anh. Trong số ấy, Kiên ghét anh ra mặt, có lúc lại thấy như Kiên đang ghen tỵ mà không ai lý giải được vì sao. Bỗng dưng ông bạn cạ “trà đá” lại hùn hè, xa lánh anh. Huân thoáng buồn nhưng anh không có nhiều thời gian quan tâm đến điều đó. Giờ anh rất bận, anh bận về xem con tu ti, chụp ảnh cho con, ngắm cái tay bé xíu của nó…
Mỗi ngày, anh đều muốn nhắn một tin nhắn với hai chữ duy nhất: “Tại sao?” cho cô nhưng anh không biết nhắn để làm gì nữa khi cô đã có chồng có con. Lòng anh quặn thắt, đau đớn biết bao khi nghe tin Nụ lấy chồng. Cái hung tin em ăn cơm trước kẻng khiến anh sững sờ hơn. Anh không tin, Nụ không phải loại người ấy. Ảnh cưới của họ nhận được bao lời chúc tụng trên Facebook thì anh tin Nụ lấy chồng thật. Em lấy ai không lấy sao lấy Huân? Lại nữa, mới kết hôn hơn bảy tháng mà em đã sinh con trai thì đúng là em có bầu trước thật. Lẽ nào, em đã âm thầm phản bội tôi từ trước?
Tôi hận em. Tôi nói em ráng chờ thêm chút nữa để tôi thuyết phục bố mẹ, sao em đã vội ngả vào vai kẻ khác. Bao nhiêu hứa hẹn, bao lời thề nguyền em quên nhanh quá. Anh cũng muốn lắm, muốn được một lần đối diện với em để hỏi cho ra nhẽ tại sao em dễ dàng phủi tay đến thế. Vậy đấy, cách anh chọn chỉ là không đến đám cưới của Huân với lý do nhà có tang. Tang cái gì, anh thật sự muốn dự đám tang của chính Huân hơn mọi đám tang của kẻ thù nào trên đời này. Kiên khóa Facebook, anh không đủ can đảm để nhìn Nụ trong chiếc váy cưới mà chú rể không phải anh.
Đêm đó và nhiều đêm sau, anh xin nghỉ phép, vào trang trại của người bạn đại học ở Ninh Bình đánh bạn với rượu. “Tao buồn, con mèo cưng của tao được bốn tuổi chết rồi, tao phải uống để quên nó”. Anh bạn cũng biết cô gái xinh xắn tên Nụ đã xích được đôi chân thích tự do, bay nhảy của Kiên. Giờ đây, khi đã “xa”, cô ấy vẫn là liều thuốc khiến bạn anh gục ngã. Đàn bà có sức mạnh thật khủng khiếp. Nếu như bom nguyên tử làm chết hàng triệu con người bằng cái chết tương tự nhau, đàn bà thì khác, họ có thể làm chết một hoặc vài gã đàn ông theo nhiều kiểu tan nát trái tim khác nhau. Đàn ông khi đã mắc vào lưới tình của đàn bà sẽ rất khó mà thoát ra được. Đành vậy, cứ để nó uống vì con mèo kia chết cũng được, rồi nó sẽ biết dừng khi cần.
Nửa tháng sau, Kiên chào bạn để trở lại văn phòng. Nửa tháng, anh làm bạn với gió, với nắng và với rượu khiến anh già dặn hơn, da ngăm đen chứ không còn trắng trẻo như trước. Đồng nghiệp hỏi thăm thì anh bảo anh đi về nhà dì ở miền núi hít khí trời.
Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, bố mẹ Kiên đã phản đối Nụ gay gắt. Một gia đình bề thế với những mối làm ăn đều dựa trên các mối quan hệ thì họ không thể nào chấp nhận một cô con dâu nông dân. Mặc cho con trai năn nỉ, dọa dẫm, ông bà nhất quyết không đồng ý. Bà Lâm còn đến trước mặt Nụ ném cho nắm tiền rồi bắt cô rời xa anh. Nụ định nói cho bà biết, cô đang mang giọt máu của con trai bà nhưng nói ra có ích gì không khi người ta coi khinh, nghĩ rằng tiền có thể mua được tất cả. Nụ chọn sự ra đi nhẹ nhàng, con cô cần có một người cha. Vì lẽ đó, cô ngả vào vai Huân. Cô biết cô đang lừa dối tất cả và cô phải sống tiếp để sửa chữa lỗi lầm bằng cách vun vén cho gia đình này.
Huân đặt tên con trai là Mạnh, tên ở nhà là Khoai. Thằng bé Khoai càng lớn càng biếng ăn, gầy đi trông thấy, khuôn mặt nó cũng khác đi nhiều. Chín tháng, thằng bé chỉ nặng gần 7kg, thể trạng yếu và thường mắc bệnh ngoài da. Bác sỹ kết luận Khoai bị thiếu bạch cầu, nay cần tiếp máu để cơ thể được tăng sức đề kháng, miễn dịch và tự phục hồi hệ bạch cầu. Truyền máu, từ ông nội, bà nội đến bố mẹ nó đều nhóm máu A và AB vậy mà nó lại nhóm máu O. Sự việc vỡ lở. Ông bà Nguyện ngất lịm khi biết tin thằng cháu đích tôn thuộc nhóm máu O. Bao nhiêu con mắt như những tảng đá ném về phía Nụ. Cô im lặng không nói gì. Cô không khóc, khóc chẳng giải quyết được gì, lúc này phải thật bình tĩnh.
– Thằng bé là con người khác có phải không? – Huân hỏi vợ.
– Vâng, em xin lỗi đã lừa dối anh.
Thằng Khoai đói khóc ầm ĩ. Nụ ôm con vào lòng cho thằng bé bú mà không dám ngẩng lên nhìn anh.
– Bố nó là ai? Em gọi cho anh ta bảo đến tiếp máu cho con trai anh. Mau gọiii điiiii.
Huân không kiềm chế được nữa. Những âm thanh khô khốc, oán hờn phát ra từ kẽ răng. Lần đầu tiền, Nụ thấy anh giận dữ, sự giận dữ thật đáng sợ. Cô cầm điện thoại và nhấn số. Số máy quen quen hiện trên màn hình điện thoại của Nụ. Huân cố lục lọi trong ký ức của mình về số điện thoại ấy. Cuối cùng anh cũng tìm ra, giờ thì anh đã hiểu tại sao ông bạn “cạ trà đá” đột nhiên ghét anh ra mặt. Bỗng dưng trong đầu anh lại sôi lên cơn ghen tuông. Những tháng qua, hai con người đó có qua lại với nhau không? Suy nghĩ ấy cứ lách qua lách lại từng tế bào trong anh, bừng bừng cuồn cuộn và rồi chiếm lĩnh huyết mạch như thác đổ.
Cả nhà đau đớn đứng nhìn người đàn ông khác truyền máu cho thằng cháu đích tôn hụt. Trước đây, ai cũng thấy thằng Khoai giống bố Huân, giờ nhìn thấy hai con người này sát cạnh nhau, sự đau đớn căm hờn càng thêm phẫn nộ. Bà Nguyện nghẹn lòng muốn con trai từ con dâu. Bà không thể chấp nhận thứ con dâu dối trá, điêu manh như Nụ. “Ghê chưa, nhìn mặt nó xinh thế mà điêu”, “Bảo mà, thế nào cũng có vấn đề, yêu gì mà nhanh thế”, “Thôi, bố nó đây rồi thì trả nó về đi”…
Bao lời bàn tán, xì xầm, những lời nói ra, nói vào khiến cả nhà ông bà Nguyện rối tung, tan nát. “Buông tay thôi con ạ, bố nhìn hai đứa nó còn có nhiều tình cảm với nhau lắm. Thằng kia với con Nụ yêu nhau những bốn năm, nhưng vì nhà thằng này cấm cản nên chúng nó dừng. Chia tay thôi con”. Ông Nguyện ân cần nói với con trai. Huân im lặng không nói gì. Tình yêu, cái đẹp, sự ấm áp, lòng bao dung, yêu thương… tất cả đã nguội ngắnlạnh. Giờ đây, chỉ còn lại sự căm hờn bủa vây anh. Anh hận Nụ, anh hận Kiên.
Lần này, bằng mọi giá Kiên sẽ đón Nụ và con trai về nhà. Ông trời đã cho anh thêm một cơ hội.
– Mẹ, con cầu xin mẹ hãy chấp nhận cô ấy. Chúng con vẫn còn yêu nhau.
– Mày điên à, nó lấy chồng có con rồi, giờ mày còn đòi cưới. Đời thuở nhà ai lại thế?
– Cô ấy ly dị rồi, chúng con vẫn còn yêu nhau mẹ ạ. Con xin mẹ.
– Trước đây mẹ không chấp nhận giờ lại càng không thể. Nhà mình có đến nỗi nào mà phải lấy dâu lại. Bỏ cái suy nghĩ ấy đi con ơi. Không lấy đứa này, còn đứa khác.
– Hơn một năm qua con vẫn yêu Nụ? – Ông Lâm ngồi trầm ngâm, giờ mới hỏi.
– Vâng, bố mẹ ạ, con trai của cô ấy là của con. Vì đợt rồi thằng bé phải truyền máu nên sự tình mới sáng tỏ. Hơn nữa, chúng con lại có thai đứa thứ hai rồi bố mẹ ạ.
Kiên không đứng vững được nữa, anh quỳ xuống nói lời thảm thiết. Ông bà Lâm nhìn nhau, ngỡ ngàng không thốt nên lời trước những gì vừa nghe. Tình hình này, liệu còn có thể chối bỏ được nữa không đây.
Đám cưới giữa hai người diễn ra lặng lẽ, không siêu xe, không nhạc xập xình, chỉ có những nghi thức đơn giản với mâm cơm đặt lên bàn thờ tổ tiên chứ không mời ai. Hàng xóm láng giềng ngạc nhiên vì sự xuống nước này. Người thì cười: “Vênh lắm vào, cuối cùng chỉ lấy dâu lại thôi”. Có người đồng cảm chép miệng: “Khổ thân con bé, đàn bà hai chồng sung sướng gì đâu”, có người lại nói: “Số trời, bà Lâm ngày xưa là vợ hai. Vì yêu mà bà chấp nhận tất cả kể cả sự ghen tuông của bà cả, ghẻ lạnh, chửi rủa của mẹ chồng và mấy bà cô già, vậy mà lại ngăn cấm bọn trẻ vì tình yêu, để đến nông nỗi này, biết cất mặt đi đâu”…
Bên nhà trai cử vài người đại diện sang đón Nụ và con về nhà. Đám cưới mà như đám tang, mặt ai mặt nấy buồn rười rượi. Nụ biết, từ giờ cô không còn phải sống giấu diếm gì nữa. Cuối cùng cô cũng được về bên Kiên, cuối cùng cô đã có thể buông tha Huân. Ở bên anh, cô thấy mình là kẻ có tội, là thứ đáng khinh không xứng đáng với tình yêu thánh thiện của anh.
Giờ đây, mọi thứ đã được giải thoát rồi. Nụ khẽ cười, nụ cười hơi nhếch môi. Cuộc đời cô cứ lênh đênh như con đò giữa dòng sông rộng lớn. Chẳng biết có thể sống yên ổn ở cái nhà này không nhưng cô sẽ cố gắng.
Dù có thế nào đi nữa, dù số phận đã định sẵn, cô sẽ sống khác đi. Nụ sẽ tự chèo lái con đò của đời mình. Cô sống tủi hờn thế là đủ rồi. Nụ không cho phép ai được bắt nạt cô thêm nữa. Đôi mắt Nụ tràn đầy hy vọng, khát khao về một cuộc sống mới, xua tan đi nước mắt, bao tủi hờn giấu kín.
Kiên biết tất cả là do anh thiếu bản lĩnh nên Nụ mới phải dựa vào Huân. Anh không có tư cách để trách cô. Từ đây, anh sẽ cố gắng bù đắp yêu thương cho ba mẹ con, để những tháng ngày sắp tới của Nụ chỉ toàn niềm vui và hạnh phúc.
Truyện ngắn của Ngô Diệp – Theo Tiếp Thị Gia Đình