Chúng tôi ngồi trong quán quen của anh và cô phục vụ dường như nhầm tôi với ai đấy
Hôm đưa dự án kế hoạch quảng cáo cho công ty của Thành, chúng tôi nhìn nhau, rất ngỡ ngàng. Những ký ức ngày xưa vụt về trong tâm trí tôi.
Chạy lăng xăng đi xin hợp đồng quảng cáo hết công ty này đến công ty khác, lại vô tình vào trúng ngay công ty mà Thành làm trưởng phòng marketing. Hôm đưa dự án kế hoạch quảng cáo cho công ty của Thành, chúng tôi nhìn thấy nhau, ngỡ ngàng. Thành chìa tay ra, đúng cách của những người làm ăn với nhau. Tôi lúng túng, cười gượng gạo. Thành nhìn tôi chằm chằm, anh cười. Nụ cười của anh vẫn như ngày nào. Thành đề nghị trao đổi công việc ngay, giống như hai chúng tôi chưa từng quen nhau. Chúng tôi ngồi đối diện nhau và tôi bắt đầu trình bày về dự án quảng cáo mà không dám chắc vào bản thân. Anh có vẻ chăm chú lắng nghe nhưng thỉnh thoảng lại nhíu mày. Tôi kết thúc phần trình bày và đưa hồ sơ dự án cho anh. Anh liếc qua một lượt rồi gấp lại, cất giọng:
– Anh sẽ coi lại dự án rồi trả lời em sau.
Tôi gật đầu. Khi ngước lên thì chạm phải ánh mắt anh. Ánh mắt nhìn xoáy vào tôi một cách kỳ lạ. Anh đổi giọng dịu dàng hẳn:
– Lâu rồi không gặp em, em vẫn như ngày nào, thậm chí là không già đi tí nào.
– Anh cũng thế.
Anh cười giòn tan:
– Sao mà thế được? Tóc anh đã bạc trắng đầu rồi này. Anh ghen tỵ với em đấy, vẫn trẻ trung như xưa.
Tôi đang run, nghe anh khen tôi lại càng mất bình tĩnh. Tôi không nghĩ là trải qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn không khống chế được cảm xúc của mình. Lúc này, tôi vừa muốn nhắc chuyện cũ vừa muốn không. Dù gì thì nó cũng là quá khứ, quá khứ của hai mươi mốt năm dài dằng dặc.
– Anh có thể mời em đi cà-phê không? Xem như mừng ngày gặp lại?
Tôi không lên tiếng mà gật đầu thay cho sự đồng ý.
(Bạn có thể đọc tiếp hay thưởng thức audio truyện ngắn này tại đây)
Anh bắt đầu câu chuyện, khác hẳn với cách anh bắt đầu trong buổi làm việc. Tính tình anh vẫn thế, chẳng đổi chút nào.
– Khi gặp em ở công ty, anh bất ngờ đến không đứng vững đấy.
– Thế ạ? Em cứ tưởng là anh không còn nhận ra em. Trông anh lúc đó giống như mới gặp em lần đầu.
Anh cười bảo mình phải cố tỏ ra như thế. Tính anh trước giờ vẫn luôn rạch ròi giữa việc công chuyện tư.
– Em hỏi thật, lúc trình bày dự án, có nhiều thiếu sót lắm đúng không anh?
– Ồ, em lại quay sang chuyện công việc rồi đấy. Đây là lúc nói chuyện riêng mà – Anh nheo mắt.
– Ừm…
Anh nhấp một ngụm cà-phê. Anh có vẻ là khách quen ở quán này. Khi tôi gọi ly cà-phê không đường, cô nhân viên tròn mắt, cười thật tươi:
– Chị không dùng cà-phê sữa như mọi khi nữa à?
Anh mỉm cười. Trêu cô nhân viên:
– Em nhìn kỹ nhé, nhầm người rồi đấy.
Cô nhân viên nhìn tôi chăm chú rồi lấy tay che ngang miệng, đôi mắt vẫn xoe tròn.
– Đúng là nhầm, em xin lỗi.
Cô nàng quay đi. Anh bật cười thích thú. Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Cô ta nhầm em với ai à?
– Ừ! – Anh đáp gọn lỏn.
Tôi cũng chẳng quan tâm đến điều đó làm gì bởi tự dưng cái quá khứ ngày xưa lại đang ùa về. Hồi trước tôi không biết uống cà-phê vì luôn làm tim tôi hồi hộp. Anh thì lại rất thích uống. Vì chiều anh, tôi mua hẳn phin và cà-phê để trong nhà. Thỉnh thoảng anh đến tôi lại pha cho anh một ly. Rồi không hiểu sao, khi mang thai bé Phương, tôi đâm ra ghiền cà-phê. Có lẽ, đó là kỷ niệm về anh mà tôi không thể quên.
Anh đan hai tay vào nhau, nhìn tôi hỏi:
– Vợ chồng em vẫn tốt chứ?
Tự dưng tôi thấy ghét cái giọng điệu ấy. Tôi trả lời anh với vẻ bình thản nhất.
– Chồng em mất bảy, tám năm rồi.
– Anh xin lỗi… Thật đáng tiếc. Em vẫn sống một mình?
– Ừ, em sống cùng con gái.
Anh nhấp ngụm cà-phê rồi nói với tôi một cách nghiêm túc:
– Em đi bước nữa chứ? Em còn trẻ mà.
Tôi run run, môi mấp máy. Nhìn vào màu đen sẫm của ly cà-phê, tôi thấy khát. Và tôi nâng ly lên uống cạn một hơi mặc ánh nhìn khó hiểu của anh. Tôi ngước lên nhìn anh, cười xòa để che giấu tâm trạng:
– Em cũng muốn thế. Người phụ nữ nào cũng cần có một chỗ dựa cả, nhưng có vẻ em đã quá đát rồi.
Tôi nheo mắt, ra chiều tinh nghịch bởi câu trả lời tuyệt vời của mình. Anh nhún vai, phân bua:
– Không, em vẫn còn trẻ lắm, có khối chàng theo em đấy, có lẽ em kén quá thôi.
– Già rồi còn kén gì hả anh? Mà nói thật, em vừa mới thành lập công ty nên muốn chuyên tâm vào công việc.
– Công ty của em à? Em giỏi thật đấy. Vẫn bản lĩnh như ngày nào.
– Chồng mất, phải tự bươn chải chứ anh. Mà thôi, anh bây giờ thế nào rồi, chắc cũng đã có vợ con?
– Anh chỉ đang yêu thôi.
– Thật chứ? Giờ mà anh chỉ đang yêu?
– Ừ, thật. Tìm đối tượng yêu vất vả quá.
Thành cười, nụ cười hiện rõ nét hạnh phúc. Tôi nén tiếng thở dài.
– Đối tượng của anh ở cái tuổi này hẳn là rất tuyệt vời.
– Giống em ngày xưa.
– Giống em à? Anh làm em tò mò đấy.
– Giờ em không bận gì chứ? – Thành vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi tôi.
Tôi cũng nhìn đồng hồ, 18 giờ 15 phút, vẫn còn sớm. Có thể tôi sẽ mời Thành dùng cơm tối. Bé Phương hôm nay không về nhà ăn cơm. Nó có hẹn với bạn.
– Không, em rảnh.
– Chờ anh chút nhé.
Xong, anh bỏ ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó. Khi quay lại, anh mỉm cười bảo:
– Người yêu anh sắp qua đây. Cô ấy vừa học xong. Cô ấy còn khá trẻ, em đừng ngạc nhiên nhé.
Tôi nhớ là Thành đã đứng lên đón cô người yêu vừa tới của mình, vẻ mặt rạng rỡ. Tôi cũng đứng lên, ngoái đầu lại nhìn và quỵ xuống ngay sau đó. Thành và cô người yêu của anh đưa tôi về nhà. Và có lẽ, anh cùng cô người yêu đã biết mọi chuyện. Cô gái xuất hiện ở quán cà-phê là Phương, con gái duy nhất của tôi. Khi còn chưa mất đi ý thức, tôi cảm nhận được gương mặt biến sắc của Thành khi Phương chạy lại đỡ tôi và cất tiếng gọi:
– Mẹ!
Giờ thì tôi đã tỉnh hẳn, Phương đang gục bên giường tôi ngủ ngon lành. Tôi kéo mền, đắp lên người Phương và nhẹ nhàng mở cửa phòng bước ra ngoài. Ngồi ở phòng khách, tôi bấm số. Rồi lại sợ Phương nghe thấy nên tôi mở cổng, bước ra khỏi nhà. Ngay từ tiếng tút đầu tiên, anh đã nhấc máy. Anh ân cần hỏi tôi đã khỏe chưa.
– Sức khỏe của em bây giờ không quan trọng nữa mà điều quan trọng nhất là anh phải chấm dứt ngay với Phương.
– Anh cũng muốn thế, nhưng…
– Em xin anh đấy, anh và Phương không thể, mãi mãi không thể.
– Anh yêu Phương. Chuyện của anh và em đã là quá khứ rồi. Anh không chấp nhất nữa, hãy để cho anh…
Tôi nấc lên và bật khóc.
– Em biết là ngày xưa em có lỗi với anh nhiều lắm, nhưng đó là do hoàn cảnh…
– Còn bây giờ thì sao? Anh và Phương có thể vượt qua được vấn đề về tuổi tác mà.
– Không phải là vấn đề tuổi tác.
– Chứ là gì? Là sự ích kỷ của em?
Nước mắt tôi tuôn thành dòng giàn giụa khắp mặt. Tôi nén cơn nghẹn nơi cổ họng, cố gắng bật ra từng tiếng:
– Phương… là… con… gái… anh.
Tôi cảm nhận được sự bàng hoàng của anh. Có lẽ anh đang sốc hệt như tôi lúc trông thấy Phương ở quán cà-phê. Tôi nói với anh, nén từng cơn:
– Khi lấy chồng, em đã có mang hai tháng, em không dám nói với ai cả.
Đầu dây bên kia im lặng.
Thành biến mất khỏi thế giới. Anh ra đi lặng lẽ như hai mươi mốt năm về trước, vào đúng ngày tôi lên xe hoa với giọt máu của anh. Anh không để lại bất cứ một dấu vết nào, dù là nhỏ nhoi để tôi có thể tìm thấy anh và giải thích rõ ràng mọi chuyện. Cuộc ra đi của anh lần này có thể là không hẹn ngày gặp lại.
Sáu năm trôi qua, Phương cũng bắt đầu có tình yêu mới. Nó hào hứng dẫn bạn trai về ra mắt tôi. Hai đứa xứng đôi thật.
Một buổi sáng, tôi pha một ly cà-phê không đường và gọi Phương nói chuyện. Tôi nhìn con gái nhỏ, chỉ một tháng sau nó sẽ lên xe hoa. Tôi cần cho nó biết sự thật. Tôi tin chắc nó đủ mạnh mẽ để vượt qua. Nghe xong, nó chỉ khép nhẹ mắt rồi bước lên phòng. Tôi nhìn màu đen sóng sánh trong ly cà-phê phản chiếu hình ảnh của Thành. Không biết anh có nhớ đến mẹ con tôi?
Truyện ngắn của Trịnh Thanh Bền – Theo Tiếp Thị Gia Đình