Truyện ngắn hay trên TTGĐ: Yêu một chút cũng đâu có sao – tác giả: Phương Huyền

“Nguyên mê xương quai xanh của chị. Quyến rũ lạ lùng”

Truyện ngắn hay trên TTGĐ: Yêu một chút cũng đâu có sao – tác giả: Phương Huyền

Là tin nhắn Nguyên, phản hồi tấm ảnh trong story Miên vừa post sau buổi tập. Tấm ảnh mặt mộc, áo ba lỗ khoe hai chiếc xương quai xanh hõm sâu, mồ hôi trên mặt, trên cổ lấp lánh. Nhìn Miên trong tấm ảnh ấy, toát lên sức sống và thật quyến rũ, như Nguyên nói.

“Nguyên thích chị. Ngày mới thật nhiều yêu thương chị nha. Và trong phút giây nào đó, nếu được… nhớ Nguyên một chút thôi”.

Nguyên nhắn tiếp, kèm theo icon cười môi chúm chím. Miên mỉm cười, không vội trả lời tin nhắn của Nguyên.

Miên vừa chạy bộ về. Đây là thói quen mỗi sáng của Miên. Miên thức dậy sớm, tập vài động tác giãn cơ rồi xỏ giày ra đường. Vài kilomet như khởi động toàn thân, làm nóng gân cốt, Miên về nhà với bài tập cơ. Sau đó, là lúc đọc tin nhắn của Nguyên rồi pha ly mật ong với nước ấm.

Mỗi sáng, đều đặn, kể cả những ngày rất lười biếng thì Miên cũng cố gắng lôi mình ra khỏi giường để bắt đầu một ngày mới bằng cách chăm sóc chính mình. Và mỗi ngày, tin nhắn đầu tiên cô nhận được là từ Nguyên.

***

“Nguyên thích năng lượng ở chị, luôn tích cực”.

Nguyên đẩy nhẹ ly cappuccino nóng về phía Miên, mắt vẫn không rời cô. Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, cà phê, sau những chuyện trò trên mạng. Nguyên không hỏi khi cô ngồi vào bàn mà chỉ nói, Nguyên đã gọi cappuccino nóng cho chị. Nguyên đọc mọi thứ về Miên, tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến Miên.

“Nguyên thích giọng chị. Chẳng hiểu sao, cách chị nói hay đọc, nó bình yên lạ lùng…”. Nguyên say sưa nói về những đoạn clip của cô trên mạng. Những câu chuyện nhỏ, những chia sẻ từ cuộc sống hàng ngày. Cô thích trải lòng theo cách của mình. Và đôi khi, trong thời điểm nào đó, nó cũng giúp ai đó đi qua những trở ngại của mình.
Vô tình, hay Nguyên cố tình thì cô không biết, Nguyên nghe không sót một video nào. Đó chính là lý do để cô nhận lời gặp Nguyên.

Nguyên khác những chàng trai trẻ mà cô biết. Thua cô vài ba tuổi, họ đã giữ khoảng cách nhất định. Trong đó có một sự tôn trọng thấy rõ. Thích, mà không dám lại gần. Cô hay nhận được những tin nhắn kiểu như thế. Rằng ngưỡng mộ chị, thích chị… Chẳng hiểu sao, đến khi Nguyên xuất hiện, cô ấn tượng khi nhìn thấy Nguyên trên chiếc Vespa cổ màu vàng.

Nguyên có vài chiếc xe, vì thích. Nguyên hay đùa những chiếc xe ấy là vợ hai. Sau này có vợ cả thì cũng tha hồ tung tăng cùng vợ hai mà chẳng sợ bị ghen. Miên thích cách sống tự do, trải nghiệm trên những cung đường cùng nhóm bạn của Nguyên. Rồi khi Nguyên nhắn “thích xương quai xanh của chị” thì tự nhiên câu chuyện cứ dài ra.
Chàng trai này luôn biết cách khiến cho trái tim cô rộn ràng, chỉ bằng một ánh nhìn, hay là một cử chỉ gần gũi nào đó. Từ ngày quen Nguyên, cô thấy mình trẻ ra. Nhưng mỗi lần Miên nói thế thì Nguyên bảo không, vốn dĩ Miên đã rất trẻ so với tuổi.

Miên liếc xéo Nguyên ý nói chàng trai lẻo mép quá thể. Nhớ câu chuyện của hôm đầu tiên đó, Nguyên bảo, chị rất trẻ. Cao lắm thì chị hơn em khoảng 5, 6 tuổi thôi. Lúc này Nguyên còn xưng em, chưa xưng tên với cô. Cô phì cười ghẹo Nguyên là em có thể gọi chị bằng cô ấy chứ. Nguyên cứ khăng khăng em không cần biết, tuổi tác có gì quan trọng. Quan trọng là cảm xúc, nên chị đừng nói tuổi với em.

Miên phì cười, cũng thấy vui vui trong một buổi tối cuối tuần nhắn nhăng cuội với cậu trai trẻ. Mà tụi trẻ bây giờ, hay tụi trẻ thời nào chả vậy, ngựa non háu đá, thích thể hiện. Gu của Miên chưa bao giờ là mấy chàng trai trẻ. Bằng tuổi Miên cũng thấy mệt. Nói chi Nguyên thua cô 10 tuổi.

***

Miên chưa từng nghĩ đến một ngày lại có cảm xúc xôn xao với chàng trai thua mình đến 10 tuổi. Thật sự là thoáng nghĩ cũng đã muốn bật cười rồi. Vậy mà, với Nguyên thì khác. Có lẽ do môi trường Nguyên tiếp xúc, do đam mê của Nguyên có sự tương đồng với Miên, sách. Chính sách và những người bạn lớn tuổi hơn Nguyên nhiều trong hội xe cổ Vespa đã làm Nguyên chững chạc, già dặn hơn so với tuổi của mình. Và Miên bị thôi miên bởi những câu chuyện của Nguyên.

Chiều chủ nhật, Miên cho mình được thảnh thơi, đọc, viết và nghe nhạc. Bỗng tin nhắn đến.

“Có thể cho em xin một chút thời gian, trả nợ cho chị được không?”

“Trả nợ?”

“Em từng hứa nếu có dịp sẽ chở chị đi dạo trên chiếc Vespa em yêu nhất. Chị xuống dưới nhanh nhé. Cả hai đứa em đang đợi chị”.

Hỏi, nhưng không đợi Miên đồng ý hay cho phép, là Nguyên. Không biết từ khi nào Nguyên đã “tự tiện” như thế. Nhưng lạ lùng, Miên đôi lúc đã quên mất phản kháng. Cô vội vàng thay chiếc quần short trắng, áo croptop vàng và giầy thể thao. Nguyên gỡ chiếc nón trên xe, đội lên đầu cô và cài móc trước sự bối rối của Miên. “Em biết mà, chị sẽ làm khuynh đảo bọn đàn ông, trong đó có em”. Tim Miên hình như đập sai một nhịp.

Chẳng nhớ bao lâu rồi không có người nói với Miên câu đó. Chưa ai nói với Miên rằng họ thích cô vì chiếc xương quai xanh mỏng mảnh, vì năng lượng của yêu thương, vì cô là cô gái anh muốn che chở. Vậy mà chàng trai thua cô chục tuổi lại làm cho cô bối rối vì tất cả những điều đó. Miên chao đảo thật sự, ngay sau nụ hôn đầu tiên. Cô không hiểu nổi, cô đã hôn một chàng trai thua mình chục tuổi, rồi ngã vào vòng tay của cậu ấy. Quấn quýt, cuồng nhiệt, điên dại. Miên say.

Nhưng, cơn say như một cơn địa chấn, đến rồi đi thật nhanh. Miên không gục ngã, chỉ thấy chua chát khi đọc những dòng tin nhắn của Nguyên: “Chị có cho Nguyên “lái máy bay” thì Nguyên cũng sẽ luôn trân quý kỷ niệm, trân quý khoảng thời gian được trải nghiệm với chị. Mọi chuyện qua rồi, Nguyên cũng sẽ không muốn nhớ làm gì. Chỉ biết nếu sau này có gặp chị thì vẫn quý chị và nhớ về chị như một kỷ niệm trong đoạn băng về cuộc sống của Nguyên”.

Là Nguyên đây sao? Nguyên thông minh, dí dỏm, tâm lý đã say đắm cô suốt thời gian qua đây sao? Là vì những điều này sao? Thì ra, chỉ là trải nghiệm cho kịp trend bây giờ đó mà. Cô lướt Facebook và phì cười, nhớ lại những xốn xang trong lòng mình. Ai bảo cô không theo kịp trend mà chi? Nguyên cũng chỉ là… đu trend thôi mà. Còn cô… À mà thôi, kệ đi.

Miên trở về những ngày không còn chàng trai lẽo đẽo sau mình. Tuy có hơi trống vắng nhưng không còn cần thiết nữa. Cô cũng không trách Nguyên, bởi cảm xúc của cô là thật. Đơn giản, Nguyên cho cô cảm giác được là chính mình, được mềm mại, yếu đuối đúng bản chất của phụ nữ.

Chỉ một khoảng thời gian rất ngắn nhưng Nguyên giúp cô nhận ra những nét đẹp trên cơ thể mình để biết trân trọng và yêu thương. Biết ơn chàng trai trẻ đã cho cô yêu và được yêu. Miên tự nói với mình “Yêu một chút thôi cũng đâu có sao”. Ờ thì… đâu có sao!

Tác giả: Phương Huyền
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua