(Truyện ngắn hay) Quán vắng. Nhạc trầm da diết. Từng giai điệu ngân lên thong thả như nhỏ từng giọt ngưng đọng trong lòng người. Chị cho đường vào cà phê, nhẹ nhàng khuấy. Mùi cà phê tỏa ra, thơm nồng nàn.
Chị đưa lên môi và nhấp. Bao nhiêu năm rồi, hương vị của cà phê ở quán nhỏ đã cũ nằm nép mình trong góc hẻm dường như không thay đổi. Hay là vì lòng chị vẫn còn vương vấn những hoài niệm cũ, tha thiết nhớ một khoảng trời của những ngày đã qua từ rất lâu rồi. Chị không biết nữa!
Quán cà phê này, con phố nhỏ này và cả thành phố quá đỗi dịu dàng này đã từng rất quen thuộc với chị. Chị đã yêu từng khoảng trời, từng khoảnh khắc trôi qua ở đây. Chị đọc ở đâu đó rằng đôi khi, người ta yêu nơi nào đó đơn giản vì ở đó có người mình yêu.
Phải!
(Truyện ngắn hay) Thành phố này có người chị từng yêu tha thiết và luôn nghĩ rằng mình sẽ cùng người đó nắm tay nhau đi hết cuộc đời. Người tưởng đã quên mà thật ra chưa từng nguôi nhớ.
Chuông điện thoại ngân lên những giai điệu quen thuộc. Là Vũ. Giọng anh tràn đầy lo lắng:
– Em đến nơi lúc mấy giờ? Điện mãi mà em không bắt máy làm anh lo quá.
Chị cười, giọng hối lỗi:
– Em ra đến nơi khuya vì máy bay hoãn chuyến. Mệt quá ngủ luôn. Tính gọi lại cho anh mà sáng giờ đi gặp người quen nên quên luôn.
Chị thường nhớ tỉ mỉ mọi việc, nhưng những điều đã nói, đã hứa với Vũ thì thường hay đãng trí. Vũ chưa bao giờ trách chị. Vũ luôn dịu dàng và bao dung với chị. Sự bao dung của Vũ lớn đến mức đủ để chị chưa từng gợn lên cảm giác áy náy vì vô tâm với anh.
– Ừ! Không có vấn đề gì thì anh yên tâm rồi. Em nhớ chú ý bản thân, thay đổi thời tiết là dễ ốm lắm đấy!
Chị bật cười nhưng trong lòng thấy chút ấm áp:
– Anh làm như em còn nhỏ lắm ấy.
(Truyện ngắn hay) Vũ có cuộc họp quan trọng. Anh tranh thủ vài phút gọi cho chị. Chị cúp máy, xem giờ, khẽ nhíu mày. Người đàn ông mà chị đang chờ vẫn đến muộn trong mọi cuộc hẹn. Dù rất lâu rồi họ chưa gặp nhau. Thực ra là chị đột nhiên “mất tích” khi hai người còn chưa nói lời chia tay. Và giờ chị xuất hiện, chủ động liên lạc lại.
Cà phê đã nguội và nhạt dần. Chị cảm thấy có chút bực bội, định đứng lên rời khỏi quán thì người đàn ông ấy đến. Không khó để nhận ra. Dù thời gian đã in dấu lên khuôn mặt ấy, để lộ ra một vài nếp nhăn nơi khóe mắt.
Tự nhiên, chị khẽ nén tiếng thở dài. Chị hiểu, dù người có thay đổi bao nhiêu, thời gian có trôi qua bao lâu thì chỉ cần thoáng qua, chị vẫn nhận ra được. Đơn giản vì hình bóng đó đã khắc sâu trong tâm khảm chị.
***
Anh ngồi xuống, nhìn chị. Chị nghe giọng anh như có một chút luyến tiếc:
– Lâu quá rồi không gặp!
Chị gật đầu:
– Cũng gần mười năm rồi.
Nhạc vẫn da diết. Chị gọi thêm một ly cà phê cho mình và một ly trà gừng cho anh. Chị nhớ, anh bị say cà phê. Nhưng anh dặn lại người phục vụ:
– Cho anh một ly đen đá luôn.
Chị khẽ nhíu mày, nhìn anh ngạc nhiên. Anh chậm rãi đốt thuốc:
– Có rất nhiều thứ đã thay đổi, từ ngày em rời đi.
Chị rất muốn hỏi nhiều thứ nhưng rồi lại thôi. Họ chìm vào im lặng. Chị không biết phải nói gì và bắt đầu từ đâu.
(Truyện ngắn hay) Chị nhìn anh kỹ hơn. Anh vẫn giữ vẻ ngoài lãng tử như trong trí nhớ của chị. Nhưng đôi mắt anh cũng không còn cái nhìn đầy nhiệt thành như ngày xưa cũ nữa.
Cũng đúng. Thời gian trôi. Ai cũng đổi thay. Kể cả chị. Chị cũng đâu có đứng yên một chỗ. Chị cũng đã đổi thay.
Chị có hơn bốn năm chung sống cùng anh. Không phải là tình yêu nồng nhiệt của những ngày tuổi trẻ rực rỡ mới bước vào đời. Lúc ấy, chị gần ba mươi. Anh hơn chị 5 tuổi. Công việc ổn định. Tầm tuổi chín chắn. Giữa họ, tình yêu đã trầm lắng và sâu sắc để hướng đến một mái ấm bình dị như bao người ở tầm tuổi ấy muốn có.
Cà phê được mang ra. Chị khẽ nhấp một ngụm. Vị đắng lan nhẹ trên môi. Anh nhìn xung quanh, nhận xét:
– Từ ngày em đi, anh không đến quán này. Nhưng có vẻ bao năm rồi nó vẫn vậy.
Chị gật đầu:
– Anh sống thế nào?
Anh nhấp một ngụm cà phê, lơ đãng:
– Anh vẫn thế, một mình. Thời gian lang thang bên ngoài nhiều hơn thời gian ở thành phố này. Để vẽ…
(Truyện ngắn hay) Anh vốn là một họa sĩ tự do. Thích đi đó đây, tự do bay nhảy. Anh từng nói với chị, anh chưa từng có một mối quan hệ nào quá dài cho đến khi gặp chị.
– Anh vẫn ở căn gác cũ?
Anh lại gật đầu, trả lời bình thản:
– Anh không có lý do gì để chuyển đi cả.
Chị định hỏi anh có còn yêu chị không nhưng rồi lại nuốt ngược câu hỏi ấy trở lại cổ họng. Anh vẫn độc thân. Có lẽ là anh vẫn nhớ chị.
***
(Truyện ngắn hay) Lúc đầu, khi đến với anh, chị cũng xác định rõ. Bản thân anh là nghệ sĩ, phóng khoáng và không thích ràng buộc. Lúc ấy, anh yêu chị, chị cũng yêu anh.
Nhưng chẳng ai đảm bảo đến một lúc nào đó tình yêu sẽ kết thúc. Bởi vậy, chị không kỳ vọng nhiều vào mối quan hệ này. Nhưng rồi, bốn năm sống chung, trong chị bắt đầu nảy sinh cảm giác muốn có được gia đình bình dị. Chị muốn có con, muốn trở thành một người mẹ. Căn nhà nhỏ sẽ rộn rã tiếng cười trẻ thơ.
Rồi chị có thai.
(Truyện ngắn hay) Ngày chị biết mình có thai, anh đang đi tìm cảm hứng sáng tác ở một tỉnh khác. Vốn dĩ chị cũng định đi cùng anh như những chuyến đi trước nhưng vì có chuyện đột xuất nên chị không thể đi được. Chị gọi điện, chưa vội báo mà hỏi anh trước.
– Anh có muốn chúng mình làm đám cưới và có con không?
Anh không suy nghĩ mà trả lời luôn:
– Anh không thích ràng buộc. Với lại trẻ con phiền lắm. Mà sao tự nhiên hôm nay em hỏi thế?
(Truyện ngắn hay) Câu trả lời như nhát dao đâm vào trái tim đang bừng bừng hy vọng của chị. Lúc ấy, chị lặng lẽ tắt máy và ôm mặt khóc.
Rồi chị sảy thai. Bác sĩ nói chị không còn khả năng làm mẹ. Chị cũng đã cứng tuổi. Khi ấy, anh vẫn chưa kết thúc chuyến đi của mình. Anh không hề biết chuyện đau buồn này. Chị thấy tâm hồn mình đã trống rỗng. Chị quyết định rời đi, như một cách để nhìn lại bản thân mình.
Trong những năm tháng xa cách ấy, chị cảm thấy mình vẫn không thể quên được anh. Như người ta nói, càng đau thì càng sâu đậm, càng nhung nhớ.
Kể cả khi chị gặp Vũ.
***
Chị biết Vũ thương và yêu chị. Nhưng chị không xác định được tình cảm của mình với Vũ. Những lúc bên Vũ, chị thấy lòng mình nhẹ nhàng và được an ủi. Chị thương đứa con gái của Vũ và nó cũng quý chị. Ở tận sâu thẳm trong lòng mình, chị thấy có ngọn lửa nhỏ nhen nhóm tình cảm dành cho Vũ. Nhưng chị hoang mang, sợ rằng đó chỉ đơn thuần là lúc ở cạnh Vũ và con gái anh đã gợi lên trong lòng chị mơ ước về một mái ấm gia đình.
(Truyện ngắn hay) Vũ là người đàn ông thành đạt và tử tế. Vợ anh mất vì bạo bệnh sau khi sinh con gái được mấy tháng. Điều kiện của Vũ và vẻ bề ngoài lịch lãm của anh thu hút nhiều cô gái trẻ.
Anh thừa khả năng để có thể kết hôn với một người tốt hơn chị. Nhưng anh vẫn yêu chị, chân thành và tha thiết. Chị hiểu. Nhưng chị chẳng thể mở lòng khi trong chị vẫn còn vương vấn bóng hình của người cũ. Như thế thật bất công với Vũ và cũng bất công với bản thân chị.
Có lần, chị đã hỏi Vũ tại sao anh yêu chị. Chị không còn trẻ, không thể sinh con và nhan sắc cũng không nổi bật. Anh cười bảo là thấy có sự đồng điệu với chị về nhiều thứ. Anh cũng không còn trẻ để sôi nổi, lãng mạn như thời thanh niên nữa.
Dường như hiểu những suy nghĩ trong lòng chị, Vũ nắm tay chị, siết nhẹ:
– Ngoài sự đồng điệu, anh còn quan tâm em. Quan tâm rất nhiều…
(Truyện ngắn hay) Đây chính là nỗi đau chôn kín trong lòng chị. Người ấy, dường như vô tâm với chị rất nhiều. Chị không thay số điện thoại nhưng anh không gọi. Bằng ấy năm, chưa từng gọi cho chị một cuộc, dù chỉ là để hỏi chị đang ở đâu. Có lẽ, chỉ cần anh gọi, chị sẵn sàng vứt lại những nỗi đau để trở về. Lần này gặp lại, chị muốn có lời giải đáp.
– Tại sao em lại… bỏ anh? – Anh có vẻ khó khăn khi thốt lên câu hỏi.
Chị trả lời câu hỏi của anh bằng một câu hỏi khác:
– Anh có từng tìm em không?
Anh lắc đầu. Câu trả lời dù biết trước nhưng chị thấy trong mình có một khoảng trống sâu hun hút và thông thốc gió.
– Tại sao?
– Anh không muốn níu giữ một người không cần mình.
(Truyện ngắn hay) Chị không nói lời nào. Chị đứng dậy và bỏ đi. Chị đã nghe câu trả lời sau ngần ấy năm chờ đợi. Anh không phản ứng gì. Anh ngồi lặng lẽ. Chị chưa từng khóc. Nhớ đến thế nào cũng chưa từng khóc. Nhưng lúc này, nước mắt lại rơi xuống.
Nhưng chị không đau lòng. Chị hiểu, những vấn vương trong lòng chỉ là muốn tìm câu trả lời cho những thắc mắc bấy lâu. Rằng rốt cuộc anh có nháo nhào đi tìm chị không? Có muốn chị quay trở về hay không? Mọi thứ giờ đã rõ.
Lần gặp lại này, thâm tâm chị đã cất lời từ giã mà trước đó chị chưa dám nghĩ đến. Nước mắt đã cuốn trôi hết những nghi ngờ trong chị. Tình cảm trong chị lúc này rõ ràng hơn bao giờ hết. Chị đổi vé về sớm hơn dự định. Về với người mà chị vừa nhận ra mình đã thương biết bao nhiêu mà cứ để những ký ức xưa cũ che mờ đi mất. Chị biết có người đang chờ đón mình.
Ngồi trên chuyến bay trở về, chị ngộ ra rằng ngược chiều nỗi đau, sẽ là hạnh phúc.
Đào Thu Hà
Tiếp Thị Gia Đình