Truyện ngắn hay: Sau cơn bão

Vân ném thẳng bó hoa hồng ra ngoài cửa sổ. Sóng biển sẽ cuốn nó đi mất tăm, không để lại trên thế gian này và trong lòng Vân một dấu vết nào nữa

Vân ném đồ dùng cá nhân và quần áo Tuấn ra khỏi ba lô, hờn dỗi:
– Tưởng vợ chồng đã có được một chuyến du lịch vui vẻ, ai ngờ…
Tuấn an ủi vợ, vẻ tiếc nuối:
– Có ai biết trước tình huống này. Thôi, mình hẹn năm sau, nghe em!
Vân tự hỏi, còn có chuyến đi nào nữa khi công việc và thời gian dành cho con cái đã lấy mất bao nhiêu năm đầm ấm riêng tư của vợ chồng chị. Cuộc đời như cơn lũ cuốn người ta đi. Hạnh phúc nồng ấm ban đầu giờ có vẻ đã tàn phai, nguội lạnh. Có lẽ đã gần hai chục năm, Vân không còn nhận được từ chồng một món quà nào, dù chỉ một bông hồng ngày 8 tháng 3. Chị không thích màu mè, hình thức nhưng trong thâm tâm rất muốn khơi lên ngọn lửa hạnh phúc xem chừng đã nguội lạnh trong đám tro tàn thời gian. Đó là lý do khiến chị là người đầu tiên hăng hái đăng ký đi du lịch hè cùng bạn bè đồng nghiệp từ đầu năm học. Và đó cũng là lý do làm chị rơi hẫng vào nỗi thất vọng, buồn tủi khi bên cạnh chị lúc này là chiếc ghế xe bỏ trống.

***

– Cô Vân không đi theo đoàn à?
– Dạ không – Vân ngạc nhiên – Mà sao thầy Hải vẫn còn ở lại đây?
– Tôi thích được yên tĩnh, ngồi một mình uống cà-phê và ngắm biển.
– Bỗng dưng… lãng mạn! Sao anh không rủ chị nhà đi cùng?
– Say xe. Chưa bao giờ cô ấy đi đâu xa từ ngày sống chung.
– Vậy à?
Vân quay mặt đi, lơ đãng buông một câu như đang nói với biển. Vân sợ lần nữa phải nghe câu than thở của Hải: Tôi sống không hạnh phúc. Có bao nhiêu người đàn ông đã nói câu này trước mặt những phụ nữ khác không phải là vợ mình? Một khoảng lặng phủ xuống hai người. Gió xoắn những ngọn dừa trên cao, buông vào không gian xám đục những cánh lá tả tơi như đàn bướm nhỏ. Lòng thương cảm bản năng của người đàn bà chồm lên như những con sóng bủa vào lòng Vân bỏng rát.
– Lẽ ra anh không nên đứng đây.
– Sao vậy?
– Thì anh cũng đã nghe lời xì xầm của đồng nghiệp.
– Lòng mình, mình biết. Tôi không quan tâm lắm tới dư luận.
– Tôi lại khác. Anh đâu phải là giáo viên nam duy nhất trong trường. Với các thầy khác, tôi rất thoải mái, nhưng với anh thì không. Thiên hạ ghép đôi tôi với anh để trêu đùa cho vui hay có ác ý, tôi không biết. Tôi với anh đều đã có gia đình. Chuyện sẽ rất tai hại nếu đến tai chị nhà. Anh biết thừa mà.
– Không sao cả. Tôi chỉ ngại anh Tuấn…
– Tôi hiểu chồng tôi. Nhưng đó cũng là lý do để anh không nên đứng bên tôi lúc này.
Hải nhìn quanh. Anh chậm rãi và thất vọng đứng lên. Chừng như có tiếng thở dài trong tiếng sóng. Lẫn trong gió, Vân nghe cả tiếng giày khua nặng nhọc trên sàn gỗ. Bóng Hải đổ dài trên bậc cầu thang, gãy khúc, đớn đau và tuyệt vọng.

truyen-ngan-sau-con-bao-hinh-anh-2-shu-90040414
Ngày thứ hai cả đoàn định dành để đi tham quan vài thắng cảnh vùng biển. Cơn bão đầu mùa ngoài biển Đông làm rớt lại trên bầu trời thành phố một màu xám xịt. Gió gầm gào trên những ngọn dừa xơ xác và sóng biển tung bọt trắng xóa ngoài ghềnh đá. Vân đóng cửa phòng xuống căn-tin ăn sáng. Trời đất chìm trong mưa gió nhưng vẫn có người ra phố thưởng thức đặc sản biển. Hải ngồi chung với vài người bạn bên ly cà-phê bốc khói, vẻ mặt trầm tư, suy tưởng. Vân đứng chống tay trên lan can hướng mặt ra biển, mặc cho gió thổi phần phật vào áo, vào tóc. Chị nghe được những giọt nước đậm hơi muối chảy tràn trên má và vị mặn thấm tận đầu lưỡi. Bỗng dưng Vân thấy nhớ chồng, nhớ da diết. Cái vị mặn nước biển giống vị mồ hôi của chồng làm lòng chị cồn cào. Ước gì giờ này Tuấn ở bên chị, trong không gian đầy ắp tiếng sóng và gió lạnh, giữa bầu trời u ám một ngày mưa bão. Cả hai sẽ gọi một đĩa cua luộc, mang lên phòng rồi châu đầu vào nhau thưởng thức vị ngọt lịm của hải sản, của hạnh phúc vợ chồng. Giá mà có Tuấn cùng đi, giờ này cả hai có lẽ vẫn còn cuộn mình trong chăn, mặc cho mưa gió gào thét ngoài trời, mặc cuộc sống bộn bề lo toan trước mặt… Vân sẽ vùi đầu vào ngực chồng, chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, nồng ấm; những thứ mà nhiều năm qua chỉ có trong chị như một giấc mơ xa vời. Vân đứng lặng trước biển, để mặc những giọt nước biển tung cao ngoài bãi theo gió bay phả vào mặt, thấm vào môi. Vân không biết đó là vị mặn của muối hay của nước mắt?
Lúc quay về phòng trọ, Vân nhận ra ngay sắc đỏ của một bó hoa hồng nằm trên một hộp sô-cô-la đặt giữa bàn trang điểm gần cửa sổ. Của ai đây? – Chị tự hỏi. Không danh thiếp, không một dòng chữ để lại nhưng Vân biết không thể là ai khác ngoài thầy Hải. Vân lúng túng. Lúc này chẳng còn là những lời ỡm ờ bóng gió mà đã là một thông điệp, một phát súng tấn công tàn nhẫn nhắm thẳng vào trái tim chị.
Sao Hải lại chọn đúng hoàn cảnh và thời khắc này? Thoáng bối rối, Vân cầm những bông hồng trong tay ngẫm nghĩ. Thì ra tất cả với Hải đều là chủ tâm, đều có mục đích. Chai dầu gió xanh đưa cho lúc Vân khập khưỡng bước xuống xe; bỏ rơi bạn bè và tìm cách ở lại khách sạn với lý do không được khỏe; không cho vợ con đi cùng… Tất cả hướng về Vân chỉ với mục đích chinh phục, cưa đổ như đã từng làm với vài đồng nghiệp nữ khác trong trường. Vân rùng mình sợ hãi. Chỉ cần chị đẩy đưa ánh mắt, một cuộc phiêu lưu tình cảm sẽ bắt đầu mà kết thúc của nó không ai biết sẽ đi về đâu. Vân tần ngần nhìn những bông hồng đỏ thắm như màu máu. Bỗng chị ao ước: Sao đó không phải là những bông hồng của Tuấn dành cho chị trong không gian lãng mạn này? Vân định mở cửa ném những bông hồng mang thông điệp tình yêu ấy ra ngoài, nhưng không hiểu sao lại thấy luyến tiếc. Những cánh hoa tự chúng không có lỗi. Vậy ai có lỗi? Vân chăng? Chị tự trách đã không dứt khoát và quyết liệt với Hải và cả với chính mình. Chị đặt hoa xuống, tìm áo ngủ và đi sang phòng tắm. Nước ấm làm Vân thấy tỉnh táo và dễ chịu. Chị nghiêng người nhìn mình trong gương, tự ngắm làn da trắng hồng và cười với mình trong cảm giác nôn nao khó tả. Từ phòng tắm đi ra, Vân đến ngồi lặng lẽ bên bàn trang điểm. Những cánh hoa màu đỏ lại đập vào mắt chị. Đêm thăm thẳm đen bên ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng những tia chớp lóe lên như nhắc chị ngoài trời vẫn đang là giông bão. Tất cả những âm thanh bên ngoài bị ngăn lại bởi những bức tường và ô cửa vững chắc. Trong căn phòng chỉ còn ánh đèn ngủ màu hồng nhạt sáng lờ mờ trên bàn trang điểm. Vân cảm nhận được sự trống vắng và lạnh lẽo tràn ngập trong không gian tưởng như yên ấm ấy.

truyen-ngan-sau-con-bao-hinh-anh-1-shu-68483629
Hộp sô-cô-la và những bông hồng lại làm Vân suy nghĩ. Đã bao nhiêu năm rồi, những ngày 8 tháng 3, chị không nhận được từ tay người đàn ông những bông hồng. Điều đó đôi khi làm chị chạnh lòng nhưng rồi tất cả cũng qua nhanh và mất hút giữa những tất bật lo toan của cuộc sống. Có lần Vân đùa với chồng khi ôm rất nhiều hoa hồng trên ngực nhân ngày Nhà giáo 20 tháng 11: “Ước gì những bông hồng này là của anh tặng”. Tuấn vờ ngây thơ, lảng tránh: “Ôi em ơi, mình già tới nơi rồi!”. Vân xa xôi: “Càng có tuổi, người ta càng cần hơn những bông hồng, anh biết không?” – “Nếu em thích, mỗi ngày anh sẽ tặng em chừng đó hoa!” – “Chẳng ý nghĩa gì hết!”. Vân phụng phịu và chị vô cùng ngạc nhiên không biết vì sao mình lại làm được cử chỉ trẻ con đó với chồng khi đã qua cái tuổi 40.

***

Nửa đêm, Vân choàng tỉnh giấc. Hình như cơn bão đã dịu đi. Lẫn trong tiếng sóng ì ầm ngoài bãi, Vân nghe như có tiếng người gọi cửa. Đến lần thứ ba, chị rón rén rời khỏi giường, bước thận trọng về phía có tiếng động. Rõ ràng là tiếng gõ cửa. Ai? Cây kim giờ của chiếc đồng hồ dạ quang chỉ gần con số 2. Vân rùng mình đứng xoay lưng vào cửa. Trong bóng tối, chị nghe một làn hơi lạnh chạy dọc suốt thân thể và cảm giác sợ hãi trùm lên cả người. Thầy Hải! Thật kinh khủng! Thật đáng sợ cho những người đàn ông! Sao họ có thể làm như vậy? Họ có nghĩ đến vợ mình, đến một người bạn rất thân trong giờ phút này? Vân nghe cả người nóng bừng. Chị bỗng thấy sợ thầy Hải và hình như sợ cả chính mình. Vân biết chắc, chỉ cần một cái xoay nắm cửa, một cơn bão khác còn dữ dội hơn cơn bão ngoài trời sẽ đổ ập vào phòng, đổ ập lên thân thể chị.

***

Buổi sáng, trời trong xanh và nắng chiếu vàng rực rỡ ngoài bãi cát. Vân trang điểm nhẹ trước lúc trả phòng ra xe đi tham quan vài cảnh đẹp nữa. Chị cầm bó hoa hồng trong tay ngắm nghía trước khi mở toang cửa sổ ném ra ngoài. Gió và sóng biển sẽ cuốn nó đi mất tăm, vĩnh viễn, không để lại trên thế gian này và trong lòng Vân một dấu vết nào nữa. Hộp sô-cô-la sẽ để lại cho người dọn phòng làm quà. Hết! Vân thong thả bước xuống cầu thang phòng chờ khách sạn.
Xe lao vun vút trên đường nhựa trong không gian mát lạnh buổi sáng. Những cây thốt nốt vươn cao trên những ô ruộng trải xa tắp tận biên giới phía Tây. Lát nữa ghé quầy bán quà lưu niệm, Vân sẽ mua cho mẹ chồng một số đường thốt nốt, nước mắm địa phương và thật nhiều cua, ghẹ. Lòng Vân nhẹ tênh, thanh thản. Những niềm vui rộn ràng thời thiếu nữ bất chợt ùa về, lao xao và ngây ngất.
Hải chọn ghế ở cuối xe, ngồi lặng lẽ. Lát nữa Vân sẽ nhờ anh mang giùm chùm cua ghẹ. Cứ giả vờ như vậy. Cứ như đêm qua Vân chưa hề thức giấc, cứ như người phục vụ quên mang lên phòng Vân sô-cô-la và hoa hồng. Tất cả đã cuốn theo sóng biển, mất tăm, chỉ còn để lại một bầu trời xanh thẳm bình yên như buổi sáng sau bão.

Nguyễn Lệ Ba
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua