Sáng
(Sài Gòn chật lắm) Sáng nay Sài Gòn khe khẽ lạnh, đúng kiểu tiết trời vào thu. Bước ra khỏi căn hộ chuẩn bị đến công sở, Hoàng giật mình khi thấy thằng Vinh nhà bên đang loay hoay dọn đồ về quê. Hoàng không bất ngờ, vì nó đã sớm có buổi tiệc chia tay với anh em từ mấy hôm trước. Anh chỉ thấy hơi nhanh và buồn. Bước lại phụ một tay kéo cái bao đồ đang bị kẹt trước cửa phòng nó, xong xuôi, nó nhìn anh và cười. Môi vẫn mở rộng như thế, duy chỉ ánh mắt ẩn nét buồn. Anh nhớ lại nụ cười của nó cách đây ba năm khi vừa lên Sài Gòn, đầy ắp niềm tin và sự hy vọng.
Đối với những con người xa xứ như bọn anh, hai tiếng Sài Gòn như một ma lực mê hoặc khó cưỡng. Ai cũng nghĩ Sài Gòn là miền đất hứa, là nơi để đổi đời, là chốn để thành danh. Có rất nhiều người đã rạng danh và thành đạt. Nhưng, có phải ai cũng trụ lại nổi ở thành phố này? Có mấy người chưa từng rơi lệ? Đã bao lần anh chứng kiến những đứa bạn đặt chân đến Sài Gòn từ thời trai trẻ như anh, rồi nhiều năm sau không chịu nổi áp lực của nơi mình đã lựa chọn này, khẽ cúi đầu buông hai chữ: “quay về”. Nhìn người ra đi mà thở dài tự hỏi, bao giờ đến lượt mình?
Khuya
(Sài Gòn chật lắm) Nửa đêm, Hoàng giật mình tỉnh giấc. Ý thức đầu tiên ập đến với anh là nhớ Dung vô cùng. Cô rời xa anh đã gần nửa năm nhưng từ ba tháng trở lại đây anh mới thường xuyên bị giật mình vào giữa đêm như thế này, và hầu như lần nào cũng không thể dỗ mình chợp mắt trở lại. Người ra đi không còn gì lưu luyến, chỉ người ở lại mới nhìn vật mà nhớ người. Bất cứ mỗi ngóc ngách, mỗi vật dụng trong nhà đều có thể thình lình làm anh nhớ đến cô. Từng trải, ngạo đời và bản lĩnh, anh chưa từng nghĩ mình sẽ vì một người con gái mà thành ra như thế.
Giờ này cô ấy chắc vẫn ngủ say? Cô ấy vẫn đang ở Vinh hay đã quay lại Sài Gòn? Cô ấy chắc là đã yên bình sau tất cả? Anh bất lực vì không thể biết tin tức gì của cô. Cô chặn Facebook, số điện thoại của anh và cắt đứt hoàn toàn mọi nỗ lực liên lạc của anh.
(Sài Gòn chật lắm) Anh ngồi dậy, cầm lấy bao thuốc, bước đến cửa sổ, rít thuốc và thở dài. Qua làn khói trắng mờ ảo cuộn tròn, anh nhếch môi đắng chát. Anh chưa bao giờ tin vào thứ gọi là quả báo, nhưng gần đây đột nhiên anh lại nghĩ đến nó khá nhiều. Mấy tháng hè trước, khi Dung còn nhắn tin và tìm mọi cách hẹn gặp anh để hàn gắn và quay trở lại, anh đã thản nhiên từ chối cô, sau đó còn không nghĩ về chuyện đó quá nhiều. Giờ khi anh nhận ra mình không sao quên được cô, thì cô đã không còn cho anh cơ hội nữa rồi, sau rất nhiều tổn thương mà anh đã gây ra.
Đột nhiên, anh rất sợ.
Anh sợ mình sẽ bị lãng quên.
Đời
(Sài Gòn chật lắm) Có những thời điểm tồi tệ. Vận xui thường đeo đuổi con người rất lâu và thường không độc hành. Hết cái này sẽ đến cái khác tranh nhau ập vào. Chuyện tình cảm bất ổn, chuyện công việc cũng không suôn sẻ.
Nhưng không sao, anh đã từng trải qua những ngày còn tồi tệ hơn thế khi mới vào đời. Anh biết mình phải làm gì. Anh sẽ nhẫn nhịn, sẽ giả vờ, sẽ nịnh nọt, sẽ bỏ mặc những ánh mắt dè bỉu lén lút của đám đàn em vì mục tiêu chung là hoàn thành những gì sếp giao, bất chấp thủ đoạn.
Anh tin anh sẽ làm được, dù lòng tin đó thỉnh thoảng cũng bị lung lay. Anh ước gì có Dung ở bên lúc này, chỉ cần một lời động viên của cô, anh biết mình sẽ làm được tất cả. Như đã từng làm trước đây.
(Sài Gòn chật lắm) Anh lại mặc cho suy nghĩ trôi về những kỷ niệm tuyệt đẹp của ngày ấy. Cô tốt nghiệp ra trường, dọn về ở với anh. Mỗi ngày đến công ty anh đều cười thật tươi, mỗi buổi trưa đi ăn cùng đồng nghiệp đều không quên gọi điện “báo cáo” và chúc cô ngon miệng. Mỗi khi gặp thằng bé nào là con của các đồng nghiệp, anh đều vồ lấy và chụp ảnh lại cho cô xem, rồi bảo, con của chúng ta cũng sẽ kháu và nghịch như thế đấy.
Anh dành dụm rất nhiều tiền để cưới cô.
Nửa năm trôi qua, cô vẫn chưa tìm được việc làm phù hợp. Thay vì ngồi chơi, cô tập tành bán đồ ăn uống trên mạng. Cô rất có khiếu bếp núc, anh lại quen biết rộng rãi, thế là công việc kinh doanh cũng khá phát đạt. Anh hài lòng nhìn thấy nụ cười tít mắt của cô vào mỗi tối khi cô khoe với anh rằng hôm nay mình bán được rất nhiều.
Cô cũng dành dụm tiền để cưới anh.
Cuối năm, cô muốn anh về Vinh đón Tết với gia đình mình. Trời lạnh, nhưng lòng người lại ấm. Anh từng gặp cha mẹ cô vài lần. Họ giàu có, nghiêm túc, nhưng chưa bao giờ tỏ ý ngăn cản chuyện anh và cô.
Lần gặp đó, nào ngờ đã khiến mọi chuyện thay đổi.
(Sài Gòn chật lắm) Cha cô vừa nhấp trà vừa nhíu mày, nói rằng không muốn con gái mình buôn bán cực nhọc. Họ muốn cô phải làm những công việc văn phòng cho đỡ tấm thân. Anh bảo rằng cuộc sống hiện tại của cô vẫn ổn, cô tự chủ và tự lo được cho mình. Họ giận dữ cho rằng anh làm hư cô. Họ cũng nói những lời mỉa mai và xem thường anh. Cô đứng ra bảo vệ anh, rồi nắm tay anh rời đi.
(Sài Gòn chật lắm) Nhưng sĩ diện của một thằng đàn ông như anh khiến anh không thể nào bỏ qua chuyện đó. Và thêm nhiều áp lực khác nữa từ ngày đó, như việc cả hai bắt đầu cãi nhau không ngừng về những chuyện vặt trong cuộc sống, như chuyện anh và cô cùng đi xem bói và luôn bị phán rằng cả hai không có số phu thê. Nên trong một trận tranh cãi nảy lửa, cô nói muốn chia tay và anh đồng ý.
Như bát nước đầy đã bị buông tay rơi đổ.
Về sau cô đôi lần níu kéo, nhưng anh lạnh lùng phủi tay. Đôi bàn tay từ đó cũng chẳng còn được nắm lấy nhau lần nữa.
Sài Gòn chật lắm. Nếu được lựa chọn, anh vẫn sẽ đến Sài Gòn với con tim đầy ắp ước mơ của tuổi trẻ
Níu
(Sài Gòn chật lắm) Khi nhìn thấy con bé nhân viên mà anh thương nhất ngồi bó gối khóc tấm tức vì mệt mỏi và bất lực trong góc cầu thang khuất, cuối cùng anh cũng đã không thể chịu đựng nổi lão sếp hắc ám cùng cách quản lý không có tình người của lão ta. Đột nhiên anh quyết định rằng đã quá đủ rồi, anh sẽ không trở thành một công cụ để lão dùng anh mà bóc lột người khác nữa. Anh đã đấu tranh với lão. Điều mà anh biết rằng sẽ không có kết quả, nhưng anh vẫn làm, như một hành động cuối cùng anh muốn làm cho nhân viên cấp dưới của mình. Rồi anh dọn đồ ra khỏi công ty. Chỉ một chiếc máy tính cá nhân, nhẹ tênh, không mang theo gì nữa. Và chỉ có một ít nỗi buồn với công việc mình đã gắn bó suốt ba năm.
(Sài Gòn chật lắm) Chiều Sài Gòn đông và chật, tưởng như không còn nổi một khoảng không gian để thở. Lòng người ngược lại, trống rỗng và tan hoang. Nhác thấy từ xa bóng ai như bóng Dung, theo quán tính anh cố luồn lách để đuổi theo cô, rồi thất vọng nhận ra chỉ là người giống người.
Bỗng dưng niềm thất vọng khiến anh muốn khóc. Anh vô cùng nhớ cô. Và có quá nhiều thứ anh muốn chia sẻ với cô.
Ghé vào tiệm tạp hóa mua chiếc sim rác, anh nhắn tin cho cô. Hỏi thăm dạo này cô thế nào. Tay chân anh run rẩy, nhưng tim anh đầy ắp hy vọng, như một thằng con trai lần đầu biết yêu. Anh sợ cô không hồi âm, nhưng rồi cô cũng đã nhắn tin trả lời anh.
“Em đang sống cực kỳ ổn. Anh ĐỪNG BAO GIỜ nhắn tin hay liên lạc với em nữa”.
Anh lặng lẽ tắt máy, thay trở lại chiếc sim cũ của mình.
Bỏ
(Sài Gòn chật lắm) Lối về nhà hôm nay xa vời vợi. Đường vẫn đông, vẫn hối hả và vẫn xỉ vả nhau. Chiếc xe của một gã trung niên va vào đầu xe anh khiến anh mất lái, ngã vào lề. Anh lầm lũi nâng xe lên và tấp vào một quán ven đường.
Điện thoại anh đổ chuông, và trong một giây phút hy vọng cuối cùng vừa lóe lên, anh đã mong rằng đó là cô. Nhưng đó là giọng nói hồ hởi của mẹ anh.
– Con nhận được mớ rau mẹ gửi xe xuống cho con chưa?
Đột nhiên như một cơn mưa vừa rơi xuống đầu, trí óc anh ướt đẫm hình ảnh nụ cười của mẹ, hình ảnh vườn rau sau nhà vừa lên mơn mởn, những cú đưa võng thảnh thơi vào buổi trưa nắng oi nồng, con chó lông vàng lần nào anh về cũng chạy theo quấn quýt, những con đường đất mới xây rộng thênh thang của thị xã mình.
Những điều giản dị và bình yên khiến sống mũi anh cay cay. Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi mẹ:
– Sài Gòn đông và chật quá. Con về ở luôn với mẹ được không?
Sáng
(Sài Gòn chật lắm) Anh nhìn lại lần cuối căn phòng mình đã sống hơn ba năm. Đó là một trong rất nhiều những căn phòng chung cư cao cấp anh đã ngả lưng suốt mười năm qua, nhưng vì nơi này từng có Dung nên trở thành đặc biệt.
Gã hàng xóm trẻ tuổi kế mới dọn đến vài tuần vừa bước ra đi làm, giật mình khi nhìn thấy anh. Nó vội bước đến kéo giúp anh chiếc bao tải nhỏ. Xong xuôi, anh cám ơn nó, mỉm cười.
Điện thoại của anh đổ chuông. Thằng em bà con xa gọi điện báo tin với giọng háo hức:
– Anh Hoàng ơi, tuần sau em sẽ vào Sài Gòn lập nghiệp.
Anh cười: “Ừ, cứ vào đi. Ở cái thành phố này, mọi ước mơ đều có thể thành hiện thực. Tuổi trẻ cứ dấn thân khám phá. Chúc chú thành công”.
– Anh em mình khi đó gặp nhau nhé?
Anh im lặng không trả lời.
(Sài Gòn chật lắm) Nếu được lựa chọn lại lần nữa, anh vẫn sẽ quyết định như ngày ấy, ngày mà lòng anh còn son trẻ và trong tim anh đầy ắp bao ước mơ. Ngày mà nhắc đến hai chữ Sài Gòn tâm trí anh cũng như bao người, đều thắp lên những ảo vọng tươi đẹp về tương lai lấp lánh, tựa như những ngọn đèn xanh xanh đỏ đỏ của chốn thị thành. Nếu được lựa chọn lại, anh vẫn sẽ lựa chọn Sài Gòn để sống trọn với những đam mê và trải nghiệm của tuổi thanh xuân.
Chỉ là giờ đây, anh cũng nhận ra, Sài Gòn rất chật, và lòng người đã nguội lạnh. Chỉ thế thôi!
Anh muốn về.
Bài: Yudin
Tiếp Thị Gia Đình