Tuổi thơ sóng gió khiến tôi không được may mắn, hạnh phúc giống như các bạn bè cùng trang lứa. Từ khi lên bảy tuổi, tai nạn đã ập đến gia đình tôi. Cũng chính từ đó, mọi chuyện lo toan nội trợ, đi học, chăm mẹ, chăm em, vừa đi làm kiếm tiền, mình tôi phải gồng gánh trên đôi vai bé xíu.
Gia đình tan nát
Năm ấy tôi còn nhớ như in khi tôi đang học lớp một, mẹ tôi bị tai nạn lao động chấn thương cột sống, liệt hai chân vĩnh viễn, nằm bất động, mọi sinh hoạt cá nhân đều nhờ vào tôi. Cha tôi vốn là một người nát rượu từ lâu. Gặp gia cảnh như thế, ông lại càng say xỉn nhiều hơn. Suốt ngày ông chỉ biết đắm mình vào bầu rượu, say rồi tỉnh, tỉnh rồi lại say. Mỗi lần say lướt khướt, chân cao đá chân thấp giống y hệt Chí Phèo, về nhà ông cứ kiếm chuyện này chuyện nọ rồi thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, đánh đập mẹ con tôi không thương tiếc.
Khi ấy tôi là đứa trẻ, chẳng làm được gì. Nhiều lần tôi sợ quá trèo lên cây xoài để nấp. Nhưng có một lần đỉnh điểm, tôi như có giác quan thứ sáu, tôi nhào ra tự vệ để cứu mẹ mình. Tôi nghĩ lần này có chết tôi cũng cam chịu.
– Ba đừng bỏ mẹ xuống giếng nữa!
– Tao sẽ bỏ cho nó chết bây giờ luôn!
Tôi òa khóc. Sẵn bên cạnh dựng cái chổi quét nhà, tôi đã vơ ngay cán chổi phang ngang vào người cha tôi bịch, bịch… và nói ông đừng đánh mẹ nữa. Nghe tôi khóc thét van xin, ông mới ngừng tay. Cũng trong đêm đó, cha tôi sau đó bỏ mặc mẹ con tôi sống lay lất để về ở chung với bà nội.
Bươn chải vượt qua khó khăn
Trời mờ sáng, tôi phải thức dậy thật sớm để làm vệ sinh cho mẹ và em trai xong mới đạp xe tới trường. Suốt những năm tiểu học, tôi không biết ăn sáng là gì.
Trưa về, tôi ghé vào chợ mua thức ăn. Hễ có chút thời gian rảnh, ngoài việc học, tôi lại tranh thủ lên nghĩa trang lau mộ thuê để kiếm tiền hàng tháng phụ mẹ. Có lúc tôi đang cặm cụi lau chùi, lũ trẻ trong xóm kéo nhau đến, đứa đánh tôi, đứa thì hốt đất cát rải vào phần mộ mà tôi đã lau… Chúng thích thú đua nhau cười khúc khích mỉa mai tôi rằng: “Mày là con làm thuê”. Những lúc như thế, tôi cảm thấy cô đơn giống như trên trời rơi xuống, không có ai bảo vệ mình, chỉ biết hai hàng lệ rơi.
Nhiều đêm trăng sáng, tôi nhìn ra góc sân nhà bên cạnh thấy các bạn đang mải mê chơi trò chơi bịt mắt bắt dê, nhảy dây, chơi ù… tôi thèm lắm, rất ước ao. Nhưng tôi còn phải học bài và xoa bóp chân cho mẹ, để mẹ bớt đau, tê nhức là tôi thấy mừng và hạnh phúc hơn cả trò chơi.
Tuổi thơ sóng gió cũng qua. Năm tháng thiếu thốn nghèo khó trôi qua, chị em tôi lớn dần. Cả hai đều đạt danh hiệu học sinh giỏi vượt khó. Đến nay, chúng tôi đã trưởng thành. Mặc dù chưa phải trở thành người tài giỏi, nổi tiếng, nhưng cũng đủ hiểu được giá trị của cuộc sống, những gì nên học và những gì nên làm.
Tuổi thơ sóng gió khi cha say xỉn, mẹ bệnh tật và một mình tôi phải cáng đáng mọi thứ
Em trai tôi nay đã đi bộ đội. Còn tôi học xong ngành nữ hộ sinh nhưng vì không có vai vế, thân thế nên chưa xin được việc làm. Tôi nghĩ, nghề gì cũng là nghề miễn sao cần cù, làm ăn lương thiện. Tôi đã ra đời bằng hai bàn tay trắng. Với một ít kiến thức về buôn bán đã học được từ mẹ, tôi thuê mặt bằng buôn bán quần áo thời trang, bươn chải lo cho bản thân.
Trải qua nhiều gian nan, tuổi thơ sóng gió cơ cực nên tôi tin rằng ông trời không phụ lòng. Tôi mơ ước sẽ trở thành chủ của một công ty kinh doanh lớn, thuận buồm xuôi gió, làm có tiền tôi sẽ giúp đỡ những hoàn cảnh đặc biệt éo le và bất hạnh. Bên cạnh đó, tôi không quên ơn những tấm lòng bác ái đã giúp đỡ mẹ con tôi. Tôi luôn cầu nguyện cho mẹ tôi sống lâu hơn để làm chỗ dựa tinh thần cho chị em tôi.
Bài: Trần Thị Trâm
Tiếp Thị Gia Đình