Chồng tôi là dân thầu xây dựng, tính sôi nổi nên thường cho rằng tôi nhạt nhẽo. Tuy vậy, gia đình tôi vẫn yên ổn như bao mái nhà khác.
Rồi em họ của tôi xuất hiện, cô ấy làm quản lý bar, có sự táo bạo, sexy vốn là những điều tôi không có được. Cô ấy vừa ly hôn chồng, không nhà cửa, người thân ở Sài Gòn. Mặc dù bình thường chúng tôi chẳng bao giờ qua lại nhưng khi cô ấy gọi điện thoại kể lể hoàn cảnh, tôi đã mủi lòng cho cô ấy tá túc trong khi tìm mua căn hộ. Vì không rành về nhà đất, nên tôi đành nhờ chồng giúp đỡ cô ấy. Những cuộc gặp gỡ, đi thăm nhà mẫu đã giúp cô ấy cướp mất chồng tôi.
Chồng tôi đòi ly hôn. Tôi chưa kịp ly hôn, cô ấy đã ngang nhiên hẹn hò với chồng tôi, chụp ảnh đưa Facebook rần rần và điện thoại đe dọa tôi. Bố mẹ chồng đều thương tôi. Lúc đầu họ cũng rất ghét người đàn bà bất cần kia, bắt con trai suy nghĩ lại. Mà rồi có cha mẹ nào thương dâu hơn con trai. Họ đồng ý chấp nhận cô ấy như mong muốn của con trai mình. Tôi nhận một nửa tài sản và nuôi con, bước ra khỏi nhà, không cần chồng trợ cấp. Ai cũng bảo tại sao tôi dễ dàng để người khác cướp chồng nhưng với một người đàn ông không đủ tình yêu, trách nhiệm với vợ con, dễ dãi sa vào tay người đàn bà khác, tôi không có gì để tiếc.
Họ đám cưới, tôi mừng lắm vì tin rằng từ nay mẹ con tôi có thể sống cuộc sống yên ổn. Song người đàn bà trâng tráo này không dừng lại ở đó. Cô ta và chồng cũ của tôi không sinh được con. Bố mẹ chồng cũ tôi thất vọng, thường đòi gặp cháu nội và có ý hàn gắn cho vợ chồng tôi. Những lúc hai người đó giận nhau, anh chồng cũ lại sang nhà mẹ con tôi, đòi gặp con và năn nỉ cho ăn cơm ké. Tôi chẳng muốn nhìn mặt người đàn ông bạc bẽo đó, nhưng vì con đang thèm khát một người cha, tôi miễn cưỡng đồng ý.
Người đàn bà ấy ghen lồng lộn. Cô ta lên Facebook tố tôi “cướp chồng”, tag cả tên tôi vào. Chị ta còn quăng hình, Facebook của tôi vào Facebook hội đánh ghen. Tiếp sau đó, các Facebooker trong hội đó xông vào chửi rủa tôi tục tĩu.
Trước những tình huống này, tôi im lặng và cấm cửa chồng cũ vì không muốn cuộc sống của mẹ con tôi bị làm phiền. Vì chuyện “cấm cửa” này, vợ chồng họ cãi nhau. Người đàn bà đó cho rằng tôi châm dầu vào lửa. Cô ta gửi e-mail đến công ty nơi tôi làm việc, bôi nhọ danh dự tôi và viết trên Facebook đe dọa làm cho tôi “nát mặt nếu níu kéo chồng bà” và đính kèm là hình bình a-xít khổng lồ.
Lúc này, tôi biết nếu tôi có chuyện gì sẽ không ai nuôi con. Tôi gửi đơn kiện người đàn bà kia vì tội xúc phạm danh dự, đe dọa người khác lên công an quận nơi tôi đang cư trú. Sau buổi làm việc đầu tiên với công an, phía người đàn bà kia hoàn toàn im hơi lặng tiếng…
Chuyện gì qua đã qua, nhưng có lẽ trong sự tan vỡ gia đình, tôi cũng có lỗi vì quá nhạt nhẽo, mà nhạt nhẽo chính là cái dễ khiến đàn ông chán nhất. Các bạn cũng đừng quá tử tế như tôi, trong nhà chỉ nên có một người đàn bà, là bạn và duy nhất chỉ có bạn. Nếu có thêm người đàn bà thứ hai, có thể bạn đang nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà đấy!
Sự áp bức chỉ xảy ra khi bạn im lặng, mãi để người ta lấn tới. Vì thế dù hiền lành, bạn cũng phải lên tiếng, không để ai ăn hiếp. Sau trải nghiệm này của tôi, hy vọng đừng ai phải chia sẻ thêm những trải nghiệm buồn này nữa!
Ngọc Xoa
Tiếp Thị Gia Đình