Không biết câu nói đó đúng tới đâu, nhưng mắt Ngọc Mai chớp lên liên tục. Rõ ràng nàng cảm động. Và không tới mười phút, chỉ bảy phút thôi, tấm hình nàng hiện ra trên mạng cùng với bài viết của Nam.
Ngọc Mai như bị sét đánh. Với một thiếu nữ vô danh, mà có lẽ 99% thiếu nữ trên đất nước này là vô danh, được lên báo, lên ti vi là một sự kiện nhiều lúc không hề có trong tưởng tượng. Đã thế lại lên nhanh như điện giật thì đặc biệt vô cùng. Cho nên chả lạ gì khi nàng nhìn Nam như nhìn một ông thánh, nói run run:
– Cám ơn anh rất nhiều.
Chàng trai vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình nghe câu ấy một cách dửng dưng. Hóa ra khi ta tán tỉnh một cô gái, cái hay nằm ở chỗ khó khăn để lấy lòng nàng. Còn khi điều ấy dễ quá, sự thú vị giảm sút rất xa. Bây giờ Nam mới hiểu một cách sâu sắc tại sao các chàng trai nổi tiếng hoặc các đại gia lăng nhăng nhiều trong tình ái. Đơn giản vì tình ái có còn quan trọng nữa đâu.
Chưa kể lúc ấy trong quán, có cả trăm cặp mắt thiếu nữ đang đổ dồn vào nhìn Nam. Chả biết bằng cách nào đó, họ đã khám phá ra ai đã tặng kem cho khắp lượt, và ai đáng được lấy lòng.
Chỉ nửa tiếng trước đây, nếu được một cô gái dễ coi rủ đi chơi, chắc Nam sẽ chết vì hồi hộp. Nhưng lúc này anh rất thản nhiên. Anh có cảm giác mình sinh ra trong cung vua từ bé.
Anh thờ ơ vẫy anh bồi, rút xấp tiền ra trả hóa đơn kem. Rồi nói với Ngọc Mai còn chưa hết ngơ ngác:
– Thôi nhé, tạm biệt em. Hy vọng có ngày gặp lại.
Cô gái thất thanh:
– Anh đi à. Anh tên gì? Làm sao em gặp được?
Nam nhún vai:
– Anh tên vớ vẩn lắm. Còn có duyên mình sẽ gặp lại thôi.
Khi nói câu này, chính anh cũng thấy buồn cười. Duyên là cái quái gì chứ? Khi mà người ta chả nhìn thấy bao giờ, nhưng chia tay nhau hoặc gặp nhau đều cứ đổ cho nó.
Anh khệnh khạng bước ra khỏi quán cà-phê, và suýt nữa đổ nhào vì một bức tường các máy chụp ảnh, máy quay phim cùng đèn chớp đổ ập ngay vào mặt. Thì ra các phóng viên đã âm thầm theo dõi anh, rình mò anh và vồ lấy anh đúng vào phút này.
Nam choáng váng vài giây, đứng dựa vào cánh cửa khi các ống kính chĩa vào tua tủa như rừng. Những câu hỏi cũng tuôn ra như mưa rào.
– Ông có hiểu tuyên bố của mình là xác thực không?
– Anh muốn tuyên chiến với báo chí à?
– Anh căm thù con gái hay con trai trên các bìa báo?
– Có tin đồn ông đang tống tiền vài tạp chí. Bao nhiêu?
– Ông bị tâm thần, đúng không?
– Thế lực nào đứng sau ngài?
– Anh có biết đe dọa báo chí là phạm luật?
– Anh Nam tiến lên!
– Vinh quang thuộc về những ai đổi mới.
– Hãy nhận em làm thư ký, anh ơi.
Nam hít một hơi thật sâu rồi nói:
– Thưa quý vị, tôi chẳng làm điều gì ghê gớm cả. Tôi chỉ muốn có một sự thay đổi hoàn toàn và triệt để về các bìa tạp chí, để từ nay trên đó không phải là các nhân vật đẹp đẽ nhưng vô hồn. Tôi muốn nhân loại được nhìn thấy hình ảnh đại diện cho các ấn phẩm là các cá nhân đang có ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống cụ thể của họ. Có thế thôi. Và chỉ có thế thôi. Kể từ nay, các vị sẽ không còn được dùng bìa tạp chí để quảng bá cho những sản phẩm mà phải quảng bá cho những cái gì rất tốt để độc giả ngưỡng mộ hoặc rất xấu để họ căm thù. Không có cách thứ ba. Hết. Xin chào.
Rồi Nam rẽ đám đông, hiên ngang ra đi như con thuyền rẽ sóng, để cho đám phóng viên có trí tuệ chưa cao ngẫm nghĩ về lời tuyên bố của mình.
Anh lên một chiếc taxi, nói với tài xế:
– Chạy nhanh lên. Sẽ trả gấp đôi tiền.
Nam đã phát hiện ra, để đánh giá ai là tỷ phú, đừng nhìn tài sản, mà nhìn thời gian. Càng giàu có, người ta càng vội vã. Có một nguồn tin kể rằng nếu Bill Gates làm rơi tờ 100 đô-la dưới chân, ông không thể cúi xuống nhặt vì quãng thời gian ấy đủ để ông làm ra được nghìn đô.
Xe đậu trước nhà. Nam lên phòng kéo tay Maika:
– Đi với anh lập tức, cô bé.
– Đi đâu?
– Vào khách sạn.
Bất cứ một thiếu nữ bình thường nào được con trai rủ tới khách sạn cũng giật mình. Nhưng Maika không bình thường. Nàng còn chả buồn hỏi khách sạn là gì.
Ngồi trong xe, cạnh cô bé đang háo hức nhìn qua cửa sổ ngắm phố phường, Nam bỗng nghĩ nếu một tên lưu manh ham hố bắt được Maika trong thùng rác thì điều gì sẽ xảy ra? Chắc là kinh khủng lắm. Nhưng trong xã hội hôm nay, cả người tử tế lẫn quân bất lương đều tránh xa thùng rác, đều chúi mũi vào trung tâm thương mại.
Xe dừng ở khách sạn Caraven. Nam chọn nó vì địa thế trung tâm. Chỉ có vậy. Anh dẫn Maika tới quầy tiếp tân:
– Cho thuê một phòng. Hai giường.
Các cô tiếp tân liếc nhìn chàng trai ăn mặc xềnh xoàng đi cùng thiếu nữ nhí nhảnh, rõ ràng họ kinh hãi nhưng không muốn nói ra.
– Dạ, giá phòng rẻ nhất là sáu triệu một đêm cộng cộng.
Nam nghe một cách thờ ơ, chả buồn hỏi cộng cộng là cái quái gì. Làm sao có thể tưởng tượng chỉ một ngày trước đây anh cãi nhau om sòm với bà cơm tấm vì tính thêm tiền ly trà đá.
Anh gật đầu:
– Ừ.
– Dạ, thưa anh, phải có thẻ tín dụng và giấy chứng minh.
Nam quẳng hai trăm triệu lên quầy:
– Cái này thay cho tín dụng. Còn giấy chứng minh thì đây.
Tiếp tân ngần ngừ:
– Thưa anh, còn của cô bé kia nữa.
A, Maika làm gì có thứ đó. Cô bé đang chạy tung tăng trong sảnh. Cả cô không có một văn bằng chứng nhận đã sinh ra và đã lớn lên ở chỗ nào trong vũ trụ bao la.
Nam nhún vai:
– Không có. Nó là em gái tôi ở Mỹ về. Nó là nhân viên CIA, cơ quan ấy cấm trình giấy tờ ra bên ngoài. Nhưng tôi có thể viết giấy bảo lãnh.
Tiếp tân thì thầm thảo luận với nhau. Từ ngày tổng thống Mỹ sang đây, nhân viên CIA không có gì xa lạ, và luôn có cách cư xử khác người. Họ lễ phép:
– Dạ, thưa anh. Được ạ.
Nam điền qua loa một tờ đơn, nhận chìa khóa rồi dắt Maika lên phòng.
Anh chẳng định làm gì cô bé cả, vì làm gì cũng quá ngu si. Anh chỉ muốn tách khỏi quá khứ, để trở thành một con người hoàn toàn khác. Đơn giản vậy thôi.
Mở cửa phòng, anh bảo cô bé:
– Em cứ mở ti vi, hoặc đi tắm, hoặc chạy ra nhìn cửa sổ, tùy ý. Anh có chuyện phải làm.
Rồi Nam mở chiếc vi tính xách tay, mở trang báo mạng, thấy tin một vụ cướp mới xảy ra. Thủ phạm là một gã trai hung tợn, ngực xăm vằn vện. Anh nhanh chóng gửi tấm hình tới “Mặt trăng xanh” và ra lệnh qua điện thoại:
– Ông giám đốc, tôi vừa gửi cho ông chân dung một trai trẻ. Hãy đưa nó lên bìa.
Đầu kia, giám đốc ấp úng:
– Nhưng đấy là ca sĩ nào, anh Nam?
Nam nhăn mặt:
– Không phải ca sĩ. Đó là một tên kẻ cướp vừa gây ra một vụ dã man.
Tiếng ông ta thất thanh:
– Trời ơi.
Nam quát:
– Đăng ngay. Sửa hình cho đẹp vào!
*Đây là phần mở đầu cuốn sách mới của tác giả Lê Hoàng. Sách sẽ ra mắt cuối năm nay và mời độc giả đón đọc phần tiếp theo trong sách.
Truyện ngắn của Lê Hoàng
Tiếp Thị Gia Đình
Đạo diễn Lê Hoàng
♦ Đạo diễn Lê Hoàng sinh tại Hà Nội. Anh được biết đến từ những năm 1990 với vai trò đạo diễn cho các bộ phim mang tính nghệ thuật như Ai xuôi vạn lý, Lưỡi dao. Tuy nhiên, bộ phim giải trí Gái nhảy mới thực sự giúp anh trở nên nổi tiếng. Ngoài vai trò đạo diễn, anh còn viết báo với bút danh Lê Thị Liên Hoan và làm giám khảo cho nhiều cuộc thi. Hiện anh sống và làm việc tại TP. HCM.