Anh, người đàn ông nuôi hai con bại não, là Đặng Hữu Nghị, sinh năm 1977, quê Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên Huế. Hàng ngày anh kéo một chiếc xe tự chế mang theo hai con trai là Đặng Hữu Toàn và Đặng Hữu Tùng len lỏi mưu sinh giữa dòng người đông đúc ở Sài Gòn.
Vài ba que kẹo, ít phong cao su trong một chiếc rổ nhỏ là nguồn nuôi sống ba cha con nghèo khổ. Những khi hết hàng sớm, anh kéo hai con về lúc 20 giờ. Lúc ế ẩm, cả ba lại dầm sương mãi 22 giờ đêm mới trở về căn nhà trọ của mình. Biết các con sức khỏe kém, mỗi tuần anh chỉ dám đưa con đi bán 2−3 ngày, vì sợ con nhiễm nắng, nhiễm sương đổ bệnh. Còn lại tất cả thời gian anh dành cho việc trông chừng, cho chúng uống sữa, giặt giũ, lau chùi…
Cũng như bao nhiêu người làm cha mẹ khác, năm 2004 anh Nghị đã háo hức bao nhiêu khi cậu con trai đầu lòng chào đời. Nhưng chẳng bao lâu sau đó, vợ chồng anh đau đớn biết được tin con mãi mãi chỉ là đứa trẻ có lớn chứ không có khôn vì chứng bại não bẩm sinh.
Bao nhiêu hy vọng của anh và vợ tiếp tục được nhóm lên khi cậu con trai thứ hai chào đời năm 2007, với một cái tên thật đẹp là Đặng Hữu Tùng. Thế nhưng, bất hạnh vẫn không buông tha gia đình anh. Cậu con trai nhỏ lại mắc chứng bại não hệt như anh của nó.
Mọi niềm tin sụp đổ, hai vợ chồng anh vẫn cố gắng làm lụng, chạy chữa cho con. Nhưng rồi vì quá tuyệt vọng, vợ anh Nghị bỏ đi để lại hai con bệnh tật cho anh chăm sóc.
Từ đó, người đàn ông nuôi hai con bại não nén lại mọi tiếng thở dài, âm thầm vừa làm cha, vừa làm mẹ của hai đứa trẻ chỉ biết ngây ngô, la hét, nghịch phá, rồi tự đánh mình. Những lúc lên cơn giận dữ, thằng con trai lớn lao đến đấm đá, cào cấu em nó, thậm chí đánh luôn cả anh. Người cha tội nghiệp hứng chịu những nấm đấm của con, chẳng biết làm gì ngoài việc ôm thằng bé vào lòng vỗ về: “Đừng nóng. Con ơi đừng nóng!”.
Hiền lành và cam chịu như thế, nhưng khi nhắc đến căn bệnh của con, anh hào hứng lên hẳn. Trong thâm tâm anh vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó hai đứa trẻ sẽ được chữa khỏi bệnh. Chúng sẽ cất lên được tiếng nói bao năm nay còn lãng quên ở một góc khuất nào đó. Đó là tiếng gọi “ba ơi” sau bao nhiêu vất vả, đớn đau của người đàn ông nuôi hai con bại não. Một khát khao bình dị nhưng sao quá đỗi xa vời với người đàn ông khốn khổ này.
Bài: Hân Thái
Ảnh: PLO
Tiếp Thị Gia Đình