Mới đi được nửa quảng đường thì điện thoại di động reo lên. Giọng cô thư ký đầy kinh hãi:
– Anh Nam, mọi người đang phẫn nộ lắm. Họ nói rằng công ty mình bị điên.
Chàng trai cười:
– Bà con hoàn toàn chính xác. Họ chỉ không hiểu điên đã phát triển ra sao.
Giọng cô ta không hề đùa:
– Đặc biệt, có một thư ký tòa soạn của tạp chí Model đòi đưa anh ra tòa vì tội xúc phạm. Ông ấy đang tranh thủ chữ ký đồng tình, trong vài chục phút vừa qua đã có cả trăm người đồng ý.
Nam phán:
– Cô hãy cho nhân viên mang một cuốn tạp chí của họ tới chỗ tôi.
– Số nào?
– Bất cứ số nào, miễn có hình một người nổi tiếng.
– Thì bao giờ họ chả thế.
– Hiểu mà. Nhanh lên.
Rõ ràng cô thư ký và ông sếp sợ. Hoặc vừa sợ vừa tò mò. Cho nên khi Nam về tới nhà trọ, đã thấy một nhân viên chờ, với tạp chí Model trên tay. Nhưng Nam đâu vội. Khi người ta có sức mạnh, họ luôn luôn từ tốn. Đầu tiên Nam vào phòng tắm rửa thật kỹ. Anh hoàn toàn nhận thức một cách sâu sắc thân thể mình từ nay là tài sản nhân loại, không thể đối xử với nó một cách bừa bãi. Maika đang ngồi trên gác xép nhìn ra cửa sổ. Mọi thứ trong thế giới quen thuộc của Nam, với Maika đều gây bất ngờ, thích thú và ngược lại!
Nam mở cái vi tính cũ mèm của anh, xem mạng xã hội đang sôi lên sùng sục. Những kẻ tâm thần chả thiếu, nhưng một công ty như “Mặt trăng xanh” lại tâm thần thì không phải chuyện dễ xảy ra.
Cộng đồng lôi Nam ra rủa xả. Họ vô cùng nhanh chóng moi ra tất cả lý lịch của anh. Từ những ảnh thời còn đi học ở quê, tới cuốn học bạ phổ thông không có gì xuất sắc. Họ đưa ra cả những hóa đơn Nam từng thiếu nợ, chụp ảnh bà bán cơm tấm anh vẫn ăn hàng ngày và vẫn thường xin thêm miếng cháy. Một cô bạn gái cũ tố cáo Nam keo kiệt, một bà hàng xóm phát biểu Nam từ nhỏ đã có dấu hiệu tâm thần. Cứ theo tất cả các số liệu trưng ra, anh là một chàng trai hoàn toàn vớ vẩn, đang vùng vẫy trong tuyệt vọng để tìm cách làm nổi mình.
Vừa đọc Nam vừa cười khẩy, khoái chí, chả khác gì ông vua nghe quần thần xu nịnh. Anh tin chắc giờ phút này, mình càng bị chửi bới mới là càng tốt. Anh cần phải bị cả thành phố xỉ vả, sau đó cuộc chinh phạt mới ấn tượng.
Có tiếng gõ cửa. Một nhân viên đã mang tới thêm cuốn tạp chí Model có bìa cô hoa hậu đang đội cái mũ miện. Để được độc quyền in trước tấm hình này, Model đã chi một con số không nhỏ.
Nam xách cuốn tạp chí tới gần Maika:
– Em ơi, giúp anh một chuyện được không? Rồi anh sẽ mua cho em một con mèo.
Cô bé lại như cũ:
– Mèo là gì?
Nam mở màn hình, tìm một bức ảnh mèo dễ thương vốn luôn có sẵn hàng triệu tấm trên mạng!
– Đấy. Xinh chưa?
Cô bé hớn hở:
– Xinh lắm. Hai con có được không?
Nam phấn khởi:
– Hai mươi con cũng được. Nhưng em hãy nói chuyện với cô bé trên bìa này giúp anh.
Maika lập tức gọi: – Bạn ơi. Cô hoa hậu cựa quậy, rồi vội vã trả lời:
– Cậu gọi mình đấy à?
– Ừ. Bạn đội cái gì trên đầu mà nhiều gai nhọn thế?
– Sao lại gai nhọn? Đấy là vương miện, chỉ hoa hậu mới có được.
– Thế muốn trở thành hoa hậu thì phải sao?
– Phải thi. Khó lắm.
– Thi là gì?
– Là nhảy nhót. Là mặc đồ tắm đi lại trước ban giám khảo. Sợ lắm.
– Sao lại sợ? Tớ tắm có mặc đồ đâu
– Maika ngạc nhiên – và giám khảo là gì?
Hoa hậu nhìn trước nhìn sau, giọng nhỏ xuống:
– Là ba bốn ông với một hai, bà. Họ có quyền quyết định xem ai trở nên nổi tiếng.
– Thế cứ nổi tiếng là phải qua giám khảo à?
– Không. Có nhiều cách khác nữa. Nhưng cách này nhanh, lại còn được thưởng tiền. À, cậu tên gì?
– Maika. Còn cậu?
– Tớ tên Hana Diệu. Nhưng ở nhà gọi tớ là Kiki. Từ khi đoạt vương miện, tớ phải giấu biến tên này.
– Cậu còn giấu gì nữa? Cô gái trên bìa trợn mắt:
– Tớ giấu là có một cái răng sâu. Tớ không hề kể với ai đã từng đi cấp cứu vì ăn mắm tép. Tớ cũng không khai hồi nhỏ đã từng ăn cắp kẹo của nhà hàng xóm.
– Sao cậu phải giấu?
– Tại người ta dặn. Người ta nói kể hết những thứ ấy ra thì các nhà tài trợ sẽ bỏ chạy hết. Họ cũng cấm tớ từ nay không được ra chợ ăn bún ốc, không được vác gậy đuổi chuột trong xóm mà phải thường xuyên đi thăm trẻ em nghèo.
Maika nhún vai:
– Ai bắt cậu nghe lời?
Hana Diệu nhăn nhó:
– Không nghe họ tước vương miện. Mà ngoài thứ ấy ra, tớ có gì đâu.
– Hừ, con gái hễ không có vương miện là lăn ra chết à?
– Tất nhiên không chết nhưng sống cũng rất vật vờ.
– Tớ chả tin. Tớ chỉ đội trời xanh. Hana ơi, ở trong ấy hình như cậu có đủ thứ, mà không có bầu trời.
– Maika, cậu dốt lắm.
– Dốt là gì?
– Cậu ngây thơ lắm.
– À, ngây thơ thì tớ biết.
– Cậu phải nhớ, Maika, bầu trời của một cuốn tạp chí là các sản phẩm mà nó quảng cáo, chứ không phải mây hay ánh nắng.
Maika hơi nghiêm túc:
– Thế trời ấy có cao không?
Hana Diệu lúng túng:
– Tớ không biết. Cái vương miện đè xuống nên tớ rất khó ngước lên.
Maika hóm hỉnh:
– Nó không hề đè xuống. Chẳng qua cậu sợ ngẩng đầu thì nó rớt mà thôi.
– Đúng vậy. Chỉ cần nó rơi xuống một ngày sẽ có hàng ngàn cô gái nhặt.
– Tớ là Maika. Tớ không nhặt. Tớ thề đấy.
– Chỉ có điên mới tin những lời thề này. Maika, cậu rất đẹp, vậy đừng để vẻ đẹp đó uổng phí. Cậu phải biết cho người ta thuê để bán hàng.
– Ngoài bán hàng ra, cậu không còn niềm vui gì khác hả Hana?
Hoa hậu thở dài:
– Có chứ. Nhưng tớ tạm gác lại đã. Tớ vừa có danh hiệu, tớ phải tranh thủ cơ hội thật nhanh để đạt được những gì tớ mong muốn.
Maika lắc đầu:
– Tớ đã ra ngoài đời. Tớ thấy ai cũng nhanh nhưng thành phố thì lại chậm. Tớ rất ngạc nhiên.
Hana nhíu mày:
– Maika, cậu quê ở đâu?
– Tớ không biết, Hana ạ. Khi tớ sinh, tớ không có thời gian nhìn xung quanh mà lập tức bước đi.
– Bước bằng chân à.
– Lúc đầu bằng chân.
Sau đó bằng cánh.
Cánh của tớ làm bằng Xenvi.
Hoa hậu kêu:
– Còn tớ bước bằng vương miện.
Mời bạn đón đọc kỳ 13 vào tuần tới.
Truyện ngắn của Lê Hoàng / Tiếp Thị Gia Đình