Mẹ chồng tôi có duy nhất đứa con là anh. Bà ly hôn chồng từ khi 28 tuổi và ở vậy nuôi con. Có lẽ vì cuộc sống khó khăn nên tính cách của mẹ chồng có phần nghiệt ngã. Tôi yêu anh nên luôn cố gắng chiều lòng mẹ, dù bà đặt ra những nguyên tắc rất vô lý và cực đoan. Mẹ rất khó chịu mỗi khi tôi ra khỏi nhà hoặc đi làm về muộn vì lý do riêng. Bà luôn vặn vẹo mỗi khi tôi trình bày lý do. Thế nên tôi rất hạn chế gặp gỡ bạn bè và dành hết thời gian làm việc nhà, chăm sóc chồng con.
Hôm nay có người bạn từ nước ngoài về. Hai mươi mốt năm rồi không gặp lại bạn nên tôi quyết định sẽ tham gia. Tôi đã báo cho mẹ chồng lý do mình về muộn tối nay. Nhân viên nhà hàng vừa đưa món ra thì mẹ gọi tới. “Cô vẫn chưa về à? Bốn mươi tuổi rồi mà vẫn đi đêm về hôm. Cô không xấu hổ à?”. Không bật loa ngoài nhưng giọng nói như thét của bà vẫn vọng ra, gần như mọi người bên bàn ăn đều nghe thấy.
Đợi bà nói cho thỏa cơn tức giận xong, tắt máy, tôi mới lóng ngóng cất điện thoại vào túi, thanh minh với các bạn: “Không sao đâu, bà to tiếng vậy nhưng rất tốt, chắc lo mình về muộn nên nhắc thôi”, tôi cố giữ cho giọng mình thật tự nhiên.
“Muộn gì đâu, giờ mới hơn 8 giờ tối”, cô bạn ngồi bên cạnh không kiềm chế được, dằn giọng. Ngại cuộc điện thoại vừa rồi làm ảnh hưởng đến niềm vui gặp mặt, tôi cố lái câu chuyện sang chủ đề khác. Không khí rộn ràng vừa trở lại, chưa kịp nâng ly chúc mừng thì điện thoại tôi lại réo. Bất đắc dĩ tôi tìm một chỗ kín đáo trong nhà hàng nghe, bởi nếu không trả lời tôi chắc rằng bà sẽ bảo cháu trai chở bà tới đây luôn. “Vâng, con sẽ chào các bạn một tiếng rồi về ạ”, tôi trả lời mẹ như vậy nhưng 30 phút sau mới về. Tôi sẵn sàng hứng chịu trận nguyền rủa của bà và tiếp tục ngồi với các bạn.
Tôi đã nhẫn nhịn quá nhiều rồi. Bạn hỏi mẹ chồng cay nghiệt như thế mà sao tôi không chuyển đi ở riêng? “Chúng mày muốn ở riêng cho sướng thân phải không? Muốn ở riêng thì bước qua xác mẹ đi”, bà hơn một lần tuyên bố như thế thì hỏi làm sao chúng tôi dám. Chồng tôi không thể bảo vệ được tôi đã đành, nhiều khi tôi còn phải nói những lời động viên anh để giữ hòa khí gia đình. Khi tôi về đến nhà là 10 giờ 15 phút. Tôi bấm chuông ba lần bà đều không mở cửa. Đêm nay chồng tôi đi trực ở bệnh viện, trưa mai mới về, hai đứa con tôi thì làm sao dám trái lệnh bà ra mở cửa cho mẹ vào. Bấm thêm một hồi nữa bà vẫn không mở, tôi dắt xe quay ra. Tôi ngồi xuống ghế đá ở vườn hoa khu tập thể bên cạnh.
Nỗi tủi thân dâng đầy. Tôi nghĩ đến nỗi khổ của người phụ nữ cô độc, thiếu vắng hơi ấm người đàn ông gần bốn mươi năm qua. Bị chồng ngược đãi và phản bội, mẹ dường như muốn trút hết mọi nỗi khổ tâm lên đầu con trai và con dâu. Tính cách khó chịu cùng sự khó kiểm soát trong cảm xúc của mẹ khiến cho các thành viên trong gia đình thỉnh thoảng cũng bị trầm cảm theo. Tôi luôn trong tâm trạng mệt mỏi và cảm thấy rất ức chế mỗi khi bước chân về nhà. Liệu tôi có thể rộng lòng tha thứ cho một người mẹ chồng cay nghiệt với con dâu như thế này? Và tôi phải tiếp tục sống như thế nào để không bị tổn thương thêm nữa?
THƯ NGỎ
Bạn có ý kiến về các trang bài trong số báo này? Bạn có tình huống cần giải quyết? Mời bạn gửi về cho chúng tôi qua e-mail: contact.tiepthigiadinh@sunflowermedia.vn. Tòa soạn sẽ có nhuận bút cho bài được đăng.
Bài: THÙY TRANG
Mục Gia Đình / Tiếp Thị Gia Đình