Truyện ngắn của Lê Hoàng: Cô gái nhặt trong thùng rác (kỳ 2)

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa ba gã trai ngà ngà say và một cô gái trần như nhộng sẽ mang đến những bất ngờ nào khác? Mời bạn đọc cùng theo dõi kỳ 2 truyện ngắn của Lê Hoàng

truyen-ngan-cua-Le-Hoang-hinh-anh-02

Thiếu nữ đứng lên, cái bao ni-lông tụt xuống, để lộ hẳn nửa thân người.
Cường hỏi một câu cực kỳ khẩn thiết:
– Tại sao em không mặc quần áo?
Cô gái ngơ ngác:
– Quần áo là gì?
Ba anh chàng sửng sốt đờ người ra.
Nam hỏi tiếp:
– Tên em là gì? Nhà em ở đâu?
Cô gái hỏi lại ngay:
– Tên là cái gì? Tại sao phải ở?

Ba chàng không nói nên lời. Phải tới mấy phút sau Hùng mới dám hỏi tiếp:
– Ai đưa em vào trong cái thùng rác đó?
Cô gái vui vẻ trả lời:
– Em không biết.
– Bố mẹ em là ai?
– Em không biết.
– Thế em bao nhiêu tuổi rồi?
– Tuổi là cái gì?
– Em có biết mình đang ở đâu không?
Lần này thì cô ta có vẻ thông minh:
– Ở với các anh.
Ba chàng lại đơ ra. Rồi Cường giảng giải:
– Bây giờ em phải tắm vì em vừa ở trong thùng rác ra. Mùi rác kinh lắm! Người nào từ trong đó ra cũng phải tắm ngay mới được.
Nam tiếp lời:
– Tắm là em bước vô căn phòng kia, xong rồi lấy nước dội vào người.
Hùng nói tiếp:
– Nước thì em vặn cái vòi, nó sẽ từ đó chảy ra.
Thiếu nữ gật đầu:
– Dạ!

Rồi cô đứng lên, toàn cơ thể lộ ra không chút ngượng ngùng, như thể trước mặt cô đang là ba hòn đá chứ không phải ba chàng trai. Cô đi đến buồng tắm, nhưng dừng lại ở trước cửa vì không biết mở ra như thế nào.
Cường vội vã chạy tới mở cửa giúp cô. Thiếu nữ bước vào trong rồi lại thò ra hỏi:
– Các anh ơi, mở vòi ở chỗ nào?
Bây giờ đến lượt Nam chạy vào mở vội vòi nước cho cô. Khi Nam quay ra, Hùng giúp cô đóng cửa buồng tắm lại, kéo hai gã bạn của mình ra xa:
– Chúng mày có hiểu chuyện gì đang xảy ra không vậy?
Cường nhăn nhó:
– Không. Tao không hiểu gì hết! Một con bé ngốc đến toàn diện, chả biết gì cả.
Nam nhún vai:
– Nó hoàn toàn là người cõi trên. Nó không biết mắc cỡ, không biết những thứ bình thường là gì.
Hùng đăm chiêu:
– Hoặc là nó khùng, hoặc là nó đang giả bộ để lừa chúng mình.
Cường lắc đầu:
– Chúng mình có cái quái gì để mà lừa chứ?
Hùng gãi đầu:
– Tao cũng hiểu là thế. Nhưng tao chả có cách giải thích nào khác cả.
Nam ấp úng:
– Tao bị chóng mặt. Tao chưa tận mắt nhìn thấy con gái khỏa thân thật ngoài đời bao giờ.
Đấy là lời thú nhận chân tình, khiến Cường cũng phải gắt lên:
– Thì tao cũng đã được nhìn bao giờ đâu. Tự nhiên tối nay nó bất ngờ xuất hiện ngay trước mũi.
Hùng cảnh cáo:
– Chúng mày hãy nhớ, cái gì dễ dãi quá hay nhanh quá đều phải bị nghi ngờ. Tao tin chắc chuyện này có điều gì đó vô cùng kỳ quái, vô cùng khủng khiếp hoặc vô cùng đáng sợ. Tao cảm thấy không yên tâm chút nào.
Nam cười:
– Nhưng mình có làm gì sai đâu? Thấy đứa con gái trong thùng rác thì nhặt vào, vậy thôi!
Cường bàn:
– Hay là mang nó đi vứt trả lại?
Lập tức cả Nam lẫn Hùng đều thét lên:
– Không!
Hùng kiên quyết:
– Có ngu mới mang trả lại, nhưng trước mắt không được làm gì bậy bạ. Không được chạm vào nó dù chỉ bằng một ngón tay. – Hùng nhìn các bạn. – Dù tao biết chúng mày đang ham muốn lắm. Cứ để im xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cửa phòng tắm bật mở. Cô gái bước ra, toàn thân lấp lánh:
– Em tắm xong rồi các anh ơi. Thích lắm!
Hùng vội vã chạy lên gác xếp, lấy chiếc khăn bông tử tế nhất của mình xuống:
– Em phải lau người đi. Không được để thân ướt đẫm nước như thế.
Cô gái lau mình và bất giác hỏi:
– Sao các anh cứ nhìn em hoài vậy?
Ba anh bừng tỉnh. Cường cố hết sức để thực hiện một điều phải làm mặc dù thâm tâm không hề muốn, đó là đưa chiếc quần soọc và chiếc áo sơ-mi sạch của anh ra:
– Em mặc đồ vào đi, con gái trước mặt con trai phải mặc đầy đủ quần áo.
Cô gái ngạc nhiên:
– Thế à? Tại sao nhỉ?
Hùng bắt đầu lúng túng giải thích:
– Rồi bọn anh sẽ giải thích sau.

Cô gái cầm cái quần và cái áo lên, lật đi lật lại rồi hỏi:
– Mặc bằng cách nào?
Nam hăng hái:
– Để anh giúp em!
Thế là lần đầu tiên trong lịch sử, Nam giúp một thiếu nữ mặc đồ.
Cái áo rất vừa, nhưng cái quần soọc lại hơi ngắn, để lộ cặp chân thiếu nữ thẳng tắp, trắng tinh.
Và cô ta bỗng nói một câu rất con người:
– Em đói quá!

truyen-ngan-cua-Le-Hoang-hinh-anh-03Hùng vội vã lục một gói mì tôm. Nam vội vã nấu nước sôi, còn Cường nhanh như chớp chuẩn bị tô và đũa.
Nam bưng bát mì tới đưa tận tay cô:
– Em ăn đi.
Thiếu nữ ngồi ăn, ba chàng trai nhìn cô không chớp mắt.
Cô bé gật đầu:
– Ngon tuyệt!
Cường tò mò:
– Em chưa bao giờ ăn thứ này sao?
– Dạ.
– Trước đây em ăn gì?
– Em không biết.
– Em thích ăn gì nhất?
– Em không biết.
– Em có muốn uống sữa không?
– Sữa là cái gì cơ?
Ba chàng trai trẻ lại ôm đầu. Nếu đầu của các anh mềm như quả bí, chắc chắn chúng đã vỡ tung ra.

Cô gái nhẹ nhàng để cái tô sạch trơn xuống:
– Em ăn rồi. Bây giờ em muốn ngủ.
Cường dè dặt hỏi:
– Em ngủ cùng bọn anh có được không?
Cô bé mới nhoẻn miệng cười:
– Được chứ!
Nam hỏi một câu rất bất ngờ:
– Em thấy ba anh có đẹp không?
Các anh nhận được câu trả lời quen thuộc:
– Đẹp là gì?
Hùng bình tâm giảng giải:
– Đẹp là khi nhìn thứ gì đó, ta thấy dễ chịu.
Cô gái gật đầu:
– Các anh có đẹp.
Ba chàng sung sướng lâng lâng.
Cường liều mạng:
– Em muốn nằm cạnh anh nào?
Cô gái vô tư:
– Anh nào cũng được.
Hùng cao giọng:
– Thôi, em nằm ngủ một mình trên gác xép. Để bọn anh ngủ ở dưới phòng này.
Cô gái ngoan ngoãn:
– Dạ.
Hùng đưa cô ta lên, chỉ xuống cái nệm:
– Em nằm xuống chỗ này, gối đầu lên cái này và đắp cái này. Cứ ngủ đi, chả có gì phải sợ cả.
Cô gái ngạc nhiên:
– Tại sao phải sợ?
Hùng lúng túng. Chả lẽ giờ anh lại đi bảo rằng cô phải sợ chính các anh…
– Không sợ thì thôi. Ngủ đi nhé!
– Dạ!
Cô bé nằm xuống, đắp chăn. Hùng quay ra thì đụng đầu hai gã bạn ở cầu thang. Họ coi một thiếu nữ ngủ như đang coi phim hình sự.

Còn tiếp…

Lê Hoàng

Mục Truyện dài / Tiếp Thị Gia Đình

THÔNG TIN VỀ ĐẠO DIỄN LÊ HOÀNG

truyen-ngan-hinh-anh-3Đạo diễn Lê Hoàng sinh tại Hà Nội. Anh được biết đến từ những năm 1990 với vai trò đạo diễn cho các bộ phim mang tính nghệ thuật như Ai xuôi vạn lý, Lưỡi dao. Tuy nhiên, bộ phim giải trí Gái nhảy mới thực sự giúp anh trở nên nổi tiếng. Ngoài vai trò đạo diễn, anh còn viết báo với bút danh Lê Thị Liên Hoan và làm giám khảo cho nhiều cuộc thi. Hiện anh sống và làm việc tại TP. HCM.

Đừng bỏ qua