Cuộc đời lại có những câu chuyện lại kết thúc không có hậu, một người đã vĩnh viễn ra đi, một người sẽ vào vòng tù tội để trả giá cho những gì mình đã gây ra ở cái tuổi được xem là đẹp nhất đời người.
Tại sao vậy? Cuộc sống còn rất nhiều thứ để ta phải chinh phục với tuổi trẻ đầy khát vọng!
Câu chuyện nhóm thanh niên trẻ hẹn nhau để bụp nhau ở Gò Vấp, một người trong nhóm ấy bị chặt đứt lìa bàn tay và rồi đã tử vong trong bệnh viện. Những bậc cha mẹ đang xót xa đau lòng vì phải xa con, mất con để lại cho xã hội thêm một lần xôn xao vì những người trẻ. Tôi tự hỏi, nguyên nhân do đâu mà các em làm vậy? Bạn nào cũng được học hành tử tế và có đấng giáo dưỡng đàng hoàng kia mà?
Tôi nhớ lại câu chuyện của má cách đây không lâu. Đó là một buổi tối cả nhà ngồi ăn cơm. Tôi bắt chuyện: “Dạo này thanh niên ngáo đá nhiều quá má ơi, báo chí đưa tin mấy vụ cùng một lúc”. Má nói nguyên nhân: “Chắc tại nhà họ ít ăn cơm chung, không có nếp nhà, cha mẹ hay cãi nhau. Hoặc họ ít quan tâm đến con cái”. Chuyện không ăn cơm nhà cùng gia đình nó đâu có liên quan gì, nhưng ngồi ngẫm lại rất có lý. Mỗi khi tôi hay một thành viên trong nhà bỏ bữa, má giận lắm, má nói: “Ngày mai tao không nấu cơm coi bây ăn gì”, nhưng nói xong rồi má cũng nấu. Với bữa cơm của nhà tôi là những lúc được chia sẻ rất thật lòng của từng thành viên. Ba má hay kể cho tụi tôi nghe những chuyện ngày xưa nghèo đói, “nhà mình được như bây giờ là cả một quá trình phấn đấu làm ăn, tiết kiệm và tự giáo dục mình”. Ba má là những người luôn đứng trước những khó khăn khi vấp phải của tụi tôi, trong bữa cơm, một chuyện gì đó chưa thấu đáo luôn được chỉ dẫn cụ thể. Cũng chính bữa cơm là nơi học hỏi những kinh nghiệm của ba má đã đi qua.
Sau bữa cơm là lúc con cái rót nước, đưa tăm cho ba mẹ. Ngồi ăn miếng trái cây mát ruột, kể nhau nghe những chuyện vui, tiếng cười giòn phát ra từ một mái gia đình. Gia tôi bình yên, nên cuộc sống tôi lúc nào cũng yên bình. Và chắc chắn một điều, sau này, gia đình của chính tôi làm chủ cũng sẽ như vậy.
Tôi muốn chia sẻ một cách rất thật lòng, người ba, người mẹ ở trên không phải là ba mẹ ruột của tôi. Họ nuôi nấng tôi từ một ngã rẽ định mệnh trong cuộc đời tôi. Nhưng bạn biết không, chính những gì họ đem lại là những ngày tháng tôi chứng kiến sự thay đổi diệu kỳ của bản thân từ một đứa trẻ mồ côi.
Quay lại câu chuyện của những bạn trẻ, không lẽ họ không ăn cơm nhà? Không lẽ họ không có một ngày được dạy bảo? Không lẽ ba mẹ họ muốn họ hư? Không bao giờ! Họ có tất cả, nhưng chắc chưa mặn mà, hoặc ba mẹ quan tâm chưa tới; một phút lơ đễnh nào đó khi va chạm ngoài xã hội, trên Internet, hoặc phim ảnh… để khẳng định chính bản thân của tuổi mới lớn và không có khả năng kiềm chế chính mình, lệch lạc một chút suy nghĩ, các bạn ấy đã phạm phải sai lầm quá lớn!
Tất cả chúng ta hãy luôn luôn ăn cơm nhà, dành cho gia đình nhiều hơn, đấy là nơi hình thành một tế bào tốt cho xã hội. Để những câu chuyện đau đớn không có hậu sẽ không còn nữa!
Bài: Phạm Minh Hiền
Tiếp Thị Gia Đình