Ông bà Kuroki kết hôn vào năm 1956. Họ có hai người con và sống hạnh phúc bên nhau ở một thị trấn nhỏ, tỉnh Miyazaki. Dù cuộc sống vất vả nhưng họ đã lên kế hoạch đi du lịch vòng quanh Nhật Bản cùng nhau khi đã nghỉ hưu.
Ấy thế nhưng, sau 30 năm chung sống, bà Kuroki (khi đó 52 tuổi) đột nhiên không nhìn thấy do biến chứng từ bệnh tiểu đường. Bà trở nên khép mình hơn, từ bỏ công việc đồng áng, không ra ngoài mà chỉ quanh quẩn trong nhà.
Trong khi đau đầu nghĩ cách động viên tinh thần người vợ và để bạn bè, gia đình đến thăm bà mỗi ngày thì bất chợt ông Kuroki nhìn thấy khóm hoa nhỏ shibazakura màu hồng mọc ngoài vườn. Nhận thấy những bông hoa ấy không chỉ đẹp mà còn có mùi thơm dịu nhẹ, ông bèn nảy ra ý tưởng trồng cả một vườn hoa thơm khổng lồ để vợ ông có thể ngửi thấy mùi hương, kéo bà ra ngoài không gian rộng lớn.
Để người vợ mù nở nụ cười trên môi, ông đã dành 2 năm làm việc chăm chỉ, vun xới, chăm sóc hoa. Cuối cùng, ông đã có thể trồng hàng nghìn bông hoa thơm bên ngoài ngôi nhà nhỏ của mình.
Không phụ công của ông, bà Kuroki bắt đầu ra bên ngoài, ngửi hương thơm dịu nhẹ của từng bông hoa, hít thở không khí trong lành, tinh thần bà cũng trở nên thoải mái hơn. Nụ cười bắt đầu trở lại trên môi bà.