Điều đặc biệt, ngày sinh nhật của người con gái ấy đúng vào ngày Valentine 14–2.
Lần đầu gặp… “Cọp”
Vốn sôi nổi, hoạt bát, Thảo luôn thích những cuộc trò chuyện, tếu táo với tất cả mọi người. Mùa hạ 2006, cô tham gia một buổi tiệc với những người anh em, họ hàng xa. Đến cuối bữa tiệc, anh lính ngồi cùng bàn bỗng ôm một cây đàn guitar, gẩy ngân nga mấy khúc nhạc. Cô gái lãng mạn tuổi đôi mươi như Thảo luôn đặt ra tiêu chí, người trong mộng sẽ phải là một chàng trai hào hoa, biết chơi đàn guitar. Giờ thấy anh lính chơi đàn, tò mò, cô bèn chủ động đến bên chuyện trò.
− Anh biết chơi đàn guitar à? Anh tên gì vậy?
− Anh tên Hổ.
− Hổ á! Vậy em gọi anh là… “Cọp” có được không? Quê anh ở đâu?
− Anh quê ở Hải Dương. Có đặc sản là bánh đậu xanh ấy!
− Trời! Bánh đậu xanh, món em ghét nhất trên đời…
Hai người lạ mặt huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới bể. Anh vốn là chàng lính xa nhà, đóng quân ở trại Đắk Trung, cách nhà Thảo 40 cây số. Cái tên Hổ ngay từ bé anh đã chẳng thích khi ai gọi tên mình. Vậy mà giờ khi Thảo tinh nghịch gọi anh là “Cọp”, anh lại yêu cái tên của mình hơn bao giờ hết.
Tiệc tàn, cả hội rủ nhau đi chơi. Tất cả đều là anh em, họ hàng nên họ đi tới khuya mới về. Thảo và anh cũng nhập hội. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, hai người được mọi người xếp chung một xe. Buổi tối hôm đó, anh đèo Thảo về nhà. Núi rừng Tây Nguyên nếu như ban ngày trời nắng nóng thì khi đêm đến, nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Thảo ngồi sau mà co ro trong chiếc áo khoác mỏng manh. Còn anh, người cầm lái đang run lên cầm cập trước nhưng đợt gió thốc và màn sương đêm của núi rừng.
Sau một hồi đắn đo, cô bạo dạn: “Anh lạnh quá thì em…ôm anh cho đỡ lạnh nhé!”. Rồi cứ thế, cô vòng tay ôm anh, hành động đó chỉ xuất phát từ suy nghĩ đơn giản là làm sao cho chóng qua được cái rét cắt da cắt thịt này.
Hai đầu nỗi nhớ
Chiếc xe cứ thế mải miết băng đi trong đêm tối, chẳng mấy chốc ngôi nhà ấm cúng của Thảo đã hiện ra trước mắt. Cô mỉm cười chào tạm biệt anh sau một ngày đi chơi rất vui. Còn anh lính, tuy trở về nơi đóng quân nhưng trái tim anh đã choán ngợp hình ảnh cô gái có đôi mắt to tròn, hay cười và luôn miệng gọi anh là “anh Cọp”.
Cứ lúc nào hết ca trực là anh lại tìm cách gọi điện hỏi han hoặc nhắn tin cho Thảo. Buổi trưa hôm ấy, anh ra bốt điện thoại công cộng gọi điện về cho Thảo, khi câu chuyện đang miên man, bỗng dưng anh ngập ngừng: “Hình như là… anh yêu em mất rồi!”, trong khi đó thời gian cô và anh quen biết nhau mới chỉ được một tuần. “Liệu có quá nhanh không? Anh có gì để chứng minh tình cảm của mình?”, Thảo bối rối.
Khi cuộc điện thoại vừa kết thúc cũng là lúc anh chạy xe một mạch 40 cây số tới nhà Thảo. Màn tỏ tình của anh lính trẻ không hoa, không nến nhưng bộ dạng “gãi đầu gãi tai” của anh đã khiến Thảo bật cười. Tuy nhiên, muốn lo chuyện học hành nên cô chẳng hứa hẹn điều gì.
ột tuần sau, cô khoác ba lô vào TP. HCM nhập học. Không còn cơ hội gặp mặt thường xuyên, họ chuyển sang trò chuyện bằng thư viết tay. Bình thường vốn ít nói thế nhưng anh luôn khiến Thảo ngỡ ngàng khi những lá thư anh viết kín dài cả bốn mặt giấy. Anh hẹn Thảo, Tết 2007 tới, anh sẽ tới thăm nhà.
Ấy vậy mà Tết năm đó, xui xẻo thay Thảo bị ngộ độc thức ăn. Cả mấy ngày Tết, cô nằm li bì trong bệnh viện. Anh chạy đôn chạy đáo, ngày hai lượt, cứ hết ca trực là phóng xe lên bệnh viện thăm nom người yêu. Khi thì mang cho cô bát cháo nóng, lúc xách lỉnh kỉnh vài bịch trái cây rồi tỉ mẩn bóc, ngồi lặng lẽ nhìn Thảo nhấm nháp từng miếng như con mèo nhỏ. Lúc Thảo khỏi bệnh cũng đến ngày phải trở lại trường.
Đến Tết năm 2008, họ cũng chẳng có cơ hội gặp lại nhau vì anh hết nghĩa vụ quân sự, phải trở về quê hương Hải Dương xa xôi. Khi đó, Thảo vẫn đang học ở trong TP. HCM.
Chuyến tàu ra Bắc xình xịch chuyển bánh, những tin nhắn đến rất vội vàng và liên tục. Anh bảo: “Tàu đi xa nhưng chắc chắn anh vẫn quay lại tìm em. Anh sẽ không để lạc mất em đâu…”. Cả hai không ngờ, sóng gió bắt đầu nổi lên từ chuyến tàu đó…
“Anh là con một, bố mẹ không cho anh trở lại miền Nam mà muốn anh học tiếng Hàn, sang Hàn Quốc xuất khẩu lao động 5 năm để sau này có vốn làm ăn, có một sự nghiệp vững chắc”, thông báo của anh qua điện thoại khiến Thảo chết lặng. Khoảng thời gian 5 năm sang Hàn là quá dài so với tuổi thanh xuân của người con gái. Ngót nghét hai năm yêu thương trong xa cách, giờ lại thêm năm năm đợi chờ, Thảo bỗng thấy rơi vào khoảng trống chông chênh… Ra Tết năm ấy, Thảo dồn toàn bộ tiền tiết kiệm, một mình đi mua vé tàu ra Bắc gặp anh. Anh đâu biết rằng, chuyến đi lần này, cô đang giấu biệt anh ý định đây là lần gặp nhau cuối cùng vì thấy chuyện của hai người có lẽ sẽ chẳng đi đến đâu.
Thấm thoát, ba năm học kết thúc, Thảo trở về Tây Ngyên. Một thời gian sau đó, biến cố ập tới khi ba Thảo bị chấn thương nặng trong một vụ tai nạn giao thông. Cùng lúc đó, cô nhận được tin bố anh đang bị ung thư giai đoạn cuối. Cô là con cả, anh là con một trong gia đình, ai cũng phải lo toan trước biến cố lớn đó. Một mặt chăm sóc bố ốm nhưng mặt khác, anh tìm cách dò hỏi tin tức của cô và gia đình. Đều đặn mỗi ngày, anh vẫn cần mẫn nhắn tin động viên cô vượt qua khó khăn và đợi chờ anh, mặc cho Thảo chẳng chịu hồi âm. Lần này, Thảo kiên quyết cắt liên lạc với anh. Dường như mọi nỗi nhớ thương đã được Thảo gói ghém lại rồi nhờ cơn mưa Ban Mê cuốn đi…
Vượt ngàn cây số hái quả hạnh phúc
Chẳng ngờ, hai tháng sau khi tang bố xong xuôi, anh bắt xe lặn lội vào Tây Nguyên tìm Thảo. Một năm rưỡi mới gặp lại, trông anh gầy xạm và xác xơ sau những vất vả và chuyến đi đường dài. Nhìn nụ cười hòa tan trong nắng gió của anh, Thảo cứ rưng rưng không thốt nên lời. Giây phút ấy, họ đã biết chẳng thể nào lạc mất nhau thêm một lần nữa…
Chuyến đi lần này, anh ở lại Tây Nguyên 10 ngày rồi lại lên tàu ngược ra Bắc. Anh đến Quảng Ninh để học và đi theo ngành mỏ địa chất, như ý nguyện của bố trước lúc lâm chung. Khoảng cách của cả hai đã xa nay lại càng xa hơn nhưng Thảo dần dần tin tưởng vào tình yêu vượt ngàn cây số mà hai người đang có.
Cho tới tận cái Tết năm 2011, năm đó, lấy cớ xuống trường học sớm, anh bắt chuyến xe đầu xuân vào Tây Nguyên thăm Thảo. Đó cũng là lần sinh nhật đầu tiên, sinh nhật tuổi 24 và cũng là ngày Valentine 14−2, Thảo có người yêu ở bên.
Thêm một thử thách nhưng chẳng khiến họ sờn lòng. Bố mẹ, bạn bè hai người đều kịch liệt phản đối. Mưa dầm thấm lâu, mất cả một năm thuyết phục, cứ thế cho đến một ngày cuối năm 2011, anh gọi điện cho Thảo, giọng lạc đi vì hạnh phúc: “Mẹ đã đi xem ngày rồi. Ngày 11–11–2011 chúng mình làm đám cưới, em nhé!”.
Chàng rể ở xa nên đám cưới đồng nghĩa với việc cô dâu phải tự tay chuẩn bị tất cả, từ áo cưới cho đến lịch trình tiếp đón. Biết nỗi vất vả của Thảo, anh luôn hóm hỉnh vỗ về: “Chẳng ai sướng như vợ, cưới xong được đi thẳng từ Nam ra Bắc”. Đám cưới là lúc cô dâu mới biết mặt nhà chồng. Thảo bảo rằng: “Giữa thời điểm con người toan tính thực dụng, lấn át hết cả tình yêu chân thành. Vậy mà anh vẫn một mực tìm đến sau bao biến cố, khi đó mình đã nhận ra đây là tình yêu của đời mình”.
Ai đó từng nói rằng, nếu như khoảng cách là cơn gió thì tình yêu là ngọn lửa. Cơn gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ để làm bùng lên ngọn lửa lớn. Đánh đổi lại những sóng gió từ khoảng cách gần hai ngàn cây số, họ đã tìm thấy nhau trên con đường đi đến bến bờ hạnh phúc.
Bài: Thu Hà
Tiếp Thị Gia Đình